Thiên Mệnh Chí Tôn


Khóe mắt Triệu Nhất Phàm ửng hồng như sắp khóc.

Triệu Sơn mông lung không xác định rõ thực hư câu chuyện.

Lúc này, điện thoại của Triệu Sơn lại vang lên, vừa nhìn thấy người gọi là ai, anh ta liền tức giận bấm nhận cuộc gọi, còn không ngại vấn đề riêng tư hay gì mà mở luôn loa ngoài.

"Đệch! Tô Kiệt, cậu chết ở xó nào rồi, không phải đã hẹn đêm nay cậu đưa theo cả Lâm Kiều đến biệt thự Vân Đỉnh hả?

Sao nào, hai người dät nhau đi khách sạn rồi à?"

Triệu Sơn ào ào mắng một trận.

"Đừng nhắc đến nữa mà cậu Triệu, hôm nay tôi gây ra lỗi lớn rồi, sau đó bị ba tôi đánh một trận thừa sống thiếu chết, vừa được mẹ bôi thuốc cho xong!"

"Gì cơ? Chú Tô ngày thường nâng cậu như nâng trứng hứng như hứng hoa, thế mà giờ lại đánh cậu? Đã gây ra chuyện gì rồi? Trừ khi cậu đụng phải người của nhà họ Trần, bằng không không thể có chuyện đó!"

"Tôi cũng không biết mình chọc phải ai nữa, tôi làm sao dám dây vào người nhà họ Trần chứ, tôi đâu có ngốc thế! Mà nói đến nguyên nhân, chỉ là hôm nay suýt chút nữa xảy ra xô xát với mấy thăng nhóc Khoa Văn học, cậu không biết đâu, chị Trịnh Duyệt còn tát tôi một cái! Chỉ vì tôi đắc tội với một kẻ là cậu Lý Lý Duệ ở Khoa Văn học, Lâm Kiều có quen tên đói"

"Đậu chứ, cậu Lý Lý Duệ? Sao tôi chưa từng nghe thấy tên

của kẻ này, chị Duyệt còn ra tay đánh cậu?" Triệu Sơn giật mình, mấy chuyện ngày hôm nay là cái quỷ gì vậy?

"Chờ một chút, cậu nói ai? Lý Duệ? Hơn nữa cậu khẳng định bọn họ quen biết với Lâm Kiều à?"

Những lời vừa rồi khiến cơ thể mềm mại của Triệu Nhất Phàm hơi run rẩy.

Cô ta đi đến gần chỗ điện thoại hỏi vọng vào.

Đúng rồi Nhất Phàm, chắc cậu cũng quen đấy, Lâm Kiều nói với tôi, cậu thường qua lại với mấy người ở phòng kí túc đó! Tên Lý Duệ đó có thân phận gì vậy, định mệnh, quá mạnh rồi đó!"

*Ừ, nếu là vậy thì tôi biết rồi, nhưng Lý Duệ là một tên mạt hạng thôi, không có gì trong tay cả, sao cậu ta có thể gây ra náo loạn lớn như vậy được?"

Đúng rồi, Tôi còn tìm người điều tra rồi, Lý Duệ không có chỗ dựa nào hết, hắn thuộc dạng gia đình hoàn cảnh khó khăn, điều đáng nói duy nhất cũng từ triều nhà Thanh rồi, khi đó nhà cậu ta có một người đỗ Thám hoa, chỉ có vậy mà thôi, không hiểu sao ba tôi lại ra tay ác như vậy?"

Tô Kiệt đã đào ra mười tám đời tổ tông của tên Lý Duệ đó, nhưng càng tìm cậu ta càng thấy khó hiểu.

Triệu Nhất Phàm khựng lại, dường như cô ta nghĩ ra điều gì đó. Cô ta không muốn hỏi nhưng không nhịn được.

"Tô Kiệt, tôi hỏi thêm một câu, có một người tên là Trần Khiêm đi theo Lý Duệ không?”

Triệu Nhất Phàm nín thở hỏi.

"Ôi đệch, làm sao mà cậu biết? Đúng đúng, đi theo cậu ta có một người tên là Trần Khiêm, là bạn cùng lớp của cậu Lý đó. Tôi tra được chuyện chuẩn bị nhà hàng khách sạn cho bọn họ là do Trần Khiêm một tay xử lí hết, lúc ấy cậu ta còn cầm chai rượu phang cho em họ tôi một phát! Nhưng hình như hẳn ta quen chị Duyệt thì phải!"

Tô Kiệt nói ra toàn bộ nghỉ ngờ trong lòng mình.

"Quả nhiên là cậu ta!"

Triệu Nhất Phàm lại lần nữa kinh ngạc.

Cậu Lý Lý Duệ khỉ gì, cậu ta là bạn cùng lớp vơi Trần Khiêm, vậy thì đến tám chín mươi phần trăm Trân Khiêm

chính là cậu Trần Kim Lăng trong truyền thuyết rồi!

Chính là cậu Trần có vô số tài sản trong tay!

¡ đệch, vậy xem ra tên Trần Khiêm đó chúng ta không dây vào được, lần sau gặp phải thì nói xin lỗi với cậu ta đi! Nếu cậu ta là cậu Trần thật, tất cả chúng ta, xong phim!"

"Đúng vậy đúng vậy, cũng may vừa rồi tôi không nói ra lời gì quá đáng quá, lúc bắt cậu ta tôi cũng rất là nhẹ nhàng!"

Mấy cô gái sợ đến sắc mặt tái nhợt. Triệu Sơn nghe mấy lời này chỉ gật đầu nhè nhẹ.

Thấy mọi người đều sợ hãi Trần Khiêm như vậy.

Triệu Nhất Phàm lại cười phá lên: "Ha ha, cái bọn thỏ đế mấy người, thật sự là nhát như thỏ đế, một tên cùi bắp họ Trần mà thôi đã dọa như mấy người co dúm thành một cục. Được thôi, mấy người đều sợ cậu ta như vậy, Triệu Nhất Phàm tôi không sợ, tên Trần Khiêm đó có gì hơn người nào! Cậu Trần cái gì, tôi không tin! Trần Khiêm chỉ là một thằng khốn, thằng ngu, một thằng không xu dính túi mà thôi!"

Triệu Nhất Phàm siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt của cô ta.

Cô ta không thừa nhận, trong lòng cô ta rất khó chịu. Tại sao nhóm người thường ngày ngang ngạnh tự cao này, bây giờ đều tỏ ra sợ hãi Trần Khiêm như vậy?

Nói về Trần Khiêm.

Anh đã về đến kí túc xá đánh một giấc ngon lành từ lâu, Triệu Tử Hưng sẽ xử lí chuyện này như thế nào, anh cũng lười hỏi đến.

Cảm giác vừa đặt lưng xuống đã đến bình minh rồi.

Ngày hôm sau, Trần Khiêm cũng rảnh rỗi.

Lúc này mới nhớ đến Lâm Kiều, dù sao thì cũng là mình đâm phải cô ta, đi xem xem cô ta đã tỉnh chưa nhỉ?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn