Thiên Mệnh Chí Tôn


Người phụ nữ đứng trước mặt anh trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc rất có phong cách, tóc dài xõa vai, làn da trắng muốt, vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt tinh tế. Là kiểu người đi trên đường có tỷ lệ người ngoái đầu nhìn lại là hai trăm phần trăm.

Bên cạnh cô ấy còn có một bé gái tầm bốn năm tuổi, buộc kiểu tóc na tra hai bên.

Hai người chính là cô bé mà Trần Khiêm đã cứu ở tiệm trà sữa cạnh dòng sông đó, và mẹ của cô bé.

Lần trước anh cùng đi mua trà sữa với Tô Mộc Vũ, sau đó nghe thấy tiếng kêu cứu liền nhanh chóng lao tới trợ giúp, kết quả lại tạo cơ hội cho Ninh Phàm bắt cóc Tô Mộc Vũ đi mất!

Trần Khiêm nhớ rất rõ ràng.

"A, là chú anh hùng nè mẹ! Mẹ ơi, mẹ vẫn luôn khen chú ấy với con mài"

Cô nhóc con khúc khích nói cười. Còn tự chạy lại kéo lấy tay của Trần Khiêm.

Trần Khiêm nhìn thấy cô bé con cũng rất có cảm giác thân thiết, bẹo bẹo khuôn mặt tròn xoe của cô bé.

"Chàng trai, chúng ta thật có duyên đó, lần trước em cứu Manh Manh, chị vẫn luôn đi tìm em, muốn được một lần đến cảm ơn em tử tế, nhưng em lại như bốc hơi vậy, không ngờ hôm nay chúng ta lại chạm mặt ở đây!"

Người phụ nữ nhìn Trần Khiêm cười thân mật.

Nói thật thì phụ nữ chính là như vậy, vào lúc khó khăn nếu có ai đưa tay giúp đỡ họ, họ sẽ nhớ ơn suốt đời.

Tình cảm hiện tại của người phụ nữ này với Trần Khiêm chính là kiểu như vậy, sự xuất hiện của Trần Khiêm đem lại cho cô ta cảm giác an toàn, cũng khiến cô ta cởi mở thân mật hơn.

"Ai gặp chuyện như vậy cũng đều làm thế thôi mà, chị đừng giữ trong lòng làm gì, cô bé tên là Manh Manh đúng không, Manh Manh không có việc gì thì tốt rồi!"

Trần Khiêm cười nói.

"Nói thì nói vậy, nhưng hai mẹ con chị vẫn muốn chính thức cảm ơn em một lần. Chị là Đường Uyển, con bé tên là Đường Manh Manhl"

Đường Uyển lấy tay vén sợi tóc cười dịu dàng.

“Em là Trần Khiêm!"

"Trần Khiêm, hôm nay em đừng từ chối nữa đấy, em có bận việc gì không? Không bận gì thì giờ cũng sắp đến bữa trưa rồi, chị mời em một bữa cơm được không?”

Vừa nhìn thì biết ngay Đường Uyển là kiểu phụ nữ đã lăn lộn trong xã hội nhiều rồi, từng cử động nhỏ đều để lộ ra ý nhị thành thục.

"Chú Trần Khiêm ơi, chú đồng ý đi mà, chúng ta về nhà cháu ăn cơm nhá? Cơm mẹ cháu nấu là số một đó, ăn ngon ơi là ngon luôn!"

Manh Manh lung lay cánh tay của Trần Khiêm xin xỏ.

Thật lòng thì chuyện cũng không phức tạp gì, nhưng Trần Khiêm không muốn đi cho lắm, anh cảm thấy mình cứu người là chuyện nên làm thôi, đâu cần mời cơm hay gì đâu.

Nhưng mà Manh Manh cũng nài nỉ anh đi như vậy.

Trần Khiêm không nỡ để cô bé thất vọng, liền gật đầu đồng ý.

"Phải rồi chị Đường, em còn phải mua trái cây cho bạn học cùng trường nữa!" Trần Khiêm sực nhớ ra, còn có Lâm Kiều mà.

"A này, ông chủ ơi, điện thoại của cháu rơi vỡ rồi, không quét mã được, chỉ đành trả tiền mặt thôi!"

Nói xong Trần Khiêm sờ túi quần, lúc này anh mới nhớ đến, đêm qua vì tức giận mà bỏ đi luôn, ví tiền, căn cước các. thứ đều để quên trên chiếc Lamborghini rồi.

"Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền để tôi trả! Còn nữa, ông gọi người đưa đồ đến phòng bệnh giúp tôi, nói rắng bạn học của cô ấy đi ăn với một người bạn rồi nhé!"

Đường Uyển cười nói: "Còn chuyện này nữa Trần Khiêm, để chị đền cho cậu một chiếc điện thoại mới!"

Nói như vậy bởi vì Đường Uyển nhận ra Trần Khiêm cũng không gấp gáp với chuyện trở lại thăm người bạn trong phòng bệnh kia của anh lắm thì phải, chắc chắn là loại bạn bè thường thường thôi.

Liền thay Trần Khiêm đưa ra quyết định luôn. Hành động này của Đường Uyển rất hợp ý Trần Khiêm.

Thật là không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo nũng nịu của Lâm Kiều thêm nữa.

"Yeah, chú đồng ý đến nhà cháu ăn cơm rồi!"

Manh Manh kéo tay Trần Khiêm nhảy nhót hoan hô.

Đối với người đã cứu tính mạng mình là Trần Khiêm, Manh Manh có vẻ rất thân thiết.

Ngồi lên chiếc BMW 7 màu đỏ của Đường Uyển, Trần Khiêm nhìn ngay thấy danh thiếp của chị được bày trong xe, không nhìn thì không biết, nhìn một cái đã bị dọa đến nhảy dựng.

Đường Uyển trẻ như vậy đã là Tổng Giám đốc của một công ty rồi!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn