Thiên Mệnh Chí Tôn


Vả lại sau khi xong việc, anh cũng không đi điều tra nghiên cứu gì.

Không ngờ lần đầu tư này lại phá vỡ thế cân bằng vốn có.

Nói như vậy thì chuyện Đường Uyển vì lo lắng vấn đề đầu tư mà lơ là Manh Manh, dẫn đến cô bé rơi xuống nước có liên quan tới mình?

Trần Khiêm không khỏi cười khổ trong lòng.

"Haiz, không nhắc đến chuyện này nữa. Đúng rồi Trần Khiêm, em sắp phải đi thực tập rồi, tìm được chỗ nào tốt chưa?"

Lúc này, Đường Uyển lên tiếng hỏi.

Tuy con người Trần Khiêm thật thà lương thiện, nhưng từ quần áo và điện thoại của anh, Đường Uyển cũng nhìn ra có lẽ gia cảnh Trần Khiêm không tốt.

Vì nợ ơn Trần Khiêm nên Đường Uyển rất quan tâm tới tương lai của anh.

"Em vẫn chưa kỹ nên đi đâu!" Trần Khiêm trả lời.

"Vậy thì dễ thôi, nếu thật sự không ổn thì lúc thực tập em có thể tới công ty chị, chị trả gấp đôi tiền lương cho em. Chỉ cần em theo chị, chị đảm bảo em có thể mua nhà ở Kim Lăng trong vòng năm năm."

Đường Uyển có ý giữ Trần Khiêm bên cạnh.

"Mẹ ơi, mẹ còn bảo chú Trần Khiêm mua nhà làm gì, cho. chú Trần Khiêm ở nhà mình luôn là được. Sau này con lớn, con ở một mình một nhà, mẹ có thể ở chung với chú Trần Khiêm!"

Manh Manh xen lời.

"Manh Manh, con nói vớ vẩn gì thế? Làm sao mẹ có thể ở cùng chú Trần Khiêm được, chỉ vợ chồng mới sống chung thôi hiểu chưa?"

Đường Uyển cười gượng.

"Ồ ồ, con hiểu rồi!"

Đường Uyển nhìn Trần Khiêm, thấy anh không đáp lại mình mà chỉ mỉm cười.

Cô ta lại nói thêm: "Trần Khiêm, em cứ nghĩ kỹ đi, mặc dù công ty chị quy mô nhỏ nhưng vẫn có triển vọng!"

Trần Khiêm gật đầu. Anh thầm nghĩ nếu chị biết em chính là cậu Trần khuấy tung công ty các chị thì chị sẽ nghĩ về em như thế nào!

Nhưng có duyên gặp gỡ này, hơn nữa hiện giờ công ty của Đường Uyển đang khó khăn, ít nhiều gì bản thân mình cũng có trách nhiệm, do đó Trần Khiêm sẽ không phủi tay mặc kệ.

"Mẹ ơi con no rồi, con muốn chú Trần đi cùng con xuống tầng mua đồ chơi!

Manh Manh lau miệng, sau đó nói với vẻ mong chờ.

"Con mua đồ chơi gì chứ, muốn mua thì đợi ngày mai mẹ đi mua cùng conl"

"Không đâu, con muốn chú Trần Khiêm đi cùng con cơi” Manh Manh rất thích ở chung với Trần Khiêm.

Cô bé cứ kéo tay anh không buông.

Trần Khiêm mỉm cười: "Không sao đâu, em đi mua cùng Manh Manh là được rồi. Chị cứ yên tâm, em sẽ trông nom cô bé cẩn thận!"

Nói rồi Trần Khiêm dẫn Manh Manh xuống dưới nhà.

Trên đường đi Manh Manh vẫn dán sát vào Trần Khiêm khiến anh vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy cô bé đáng thương. Đúng vậy, dù cho Đường Uyển mạnh mẽ nhường nào, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, Manh Manh là đứa trẻ không có ba.

Anh hỏi: "Manh Manh, cháu rất thích ở cùng chú phải không?"

Đường Manh Manh gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"

"Tại sao?"

"Bởi vì chú là người tốt, không giống chú xấu xa thường xuyên đến nhà cháu. Bọn họ không chỉ đánh mẹ cháu mà thỉnh thoảng còn đánh Manh Manh!"

"Hả?"

Nghe xong Trần Khiêm giật mình.

Anh vốn định tìm hiểu thêm để sau này giúp đỡ Manh

Manh và Đường Uyển, nhưng không ngờ đột nhiên Manh Manh lại nói như vậy.

Chú xấu xa, vậy chẳng phải là quan hệ xã hội của Đường Uyển rất phức tạp ư?

Hơn nữa kẻ đó là ai mà ngay cả đứa trẻ như Manh Manh cũng đánh?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn