Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau khi phân công xong hết rồi, Hoàng Mao mới cau mày gãi đầu nói.

“Hả? Anh Hoàng, chúng ta có thể không dọn nhà vệ sinh mài Chà sơ dưới nền là được rồi!”

Vài bạn nam trong lớp sợ chọn trúng mình.

Vội đưa cho Hoàng Mao một điếu thuốc.

Hoàng Mao vui vẻ nhận lấy, bạn học trong lớp, cậu ta cũng không muốn làm mích lòng ai cả, nhưng có một người, làm mích lòng cũng không hề gì.

“Trần Khiêm, cậu đi, cậu đừng lau kính nữa, nhà vệ sinh giao cho cậu, đó là một khoảng trời riêng tư nhỏ bé đấy, đợi dọn xong thì tôi đến kiểm tra nhé, ha hal”

Hoàng Mao chỉ vào Trần Khiêm đang còn vò ghẻ lau rồi nói.

“Hì hì!” Các bạn học khác ai ai cũng cười.

“Phải đấy Trần Khiêm, Trần Khiêm dọn nhà vệ sinh sạch hơn bọn tôi là cái chắc, nhà vệ sinh giao cho Trần Khiêm dọn, quả thực là chuẩn không cần chỉnh đó!”

“Ừ ừ, Trần Khiêm là ứng cử viên thích hợp nhất đấy!”

Các bạn học đồng thanh nói.

Trần Khiêm thì sao, ban đầu còn không muốn lau kính cho Hàn Tư Dư, mẹ kiếp, cô ta mở phòng làm việc còn bảo mình đến dọn dẹp cho cô ta, vô lý vừa thôi chứ?

Nhưng nhóm Dương Huy cũng chẳng nói gì, Trần Khiêm cũng không phải kiểu người thích rước chuyện vào thân.

Làm thì làm vậy.

Rõ ràng Hoàng Mao đang cố ý bắt nạt mình.

Cậu ta không muốn làm mích lòng những bạn học khác, nhưng cậu ta không sợ làm mích lòng mình, đây chẳng phải đang khinh mình thì là gì chứ.

Trần Khiêm muốn từ chối.

“Còn ngơ ra đó làm gì? Bảo cậu đi dọn thì cậu đi đi chứ? Nếu không tối nay không cho cậu ăn cơm đâu! Ha ha hai”

Lúc này có một bạn nữ luôn đi theo Hàn Tư Dư cũng hùa với Hoàng Mao chế nhạo Trân Khiêm.

“Mẹ nó ý gì chứ hả, còn muốn bảt Trần Khiêm dọn nhà vệ sinh cho các người à?”

Lúc này, Lý Duệ dứt khoát ném miếng giẻ đi, vội nói.

Lần trước Dương Huy với Trần Khiêm đã giúp anh ấy như vậy, Lý Duệ đã xem hai người còn quan trọng như cả mạng sống của mình từ lâu rồi.

Hơn nữa Lý Duệ với Dương Huy cũng không rõ thế lực của Trần Khiêm, nhưng hai người có cảm giác lão Trần chäc chắn là một người rất ngầu.

Là người hô mưa gọi gió.

Bây giờ thấy họ mỉa mai Trần Khiêm, đương nhiên là thấy không vui rồi.

“Ôi ôi ôi, Lý Duệ Dương Huy, sao vậy chứ? Hôm nay là khai trương phòng làm việc của Hàn Tư Dư, hai người không giúp mà còn muốn làm loạn nữa à?”

Bạn nữ đó khoanh tay lạnh lùng cười.

“Cậu!”

“Bỏ đi Lý Duệ Dương Huy, các cậu đừng lo, tôi đi là được rồi!"

Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

Chút chuyện của mình, đương nhiên không cần để Lý Duệ với Dương Huy đắc tội với bọn họ.

Với lại, mình nói ra thân phận của mình để vả mặt bọn họ quả thật không đáng. Chủ yếu là Trần Khiêm cảm thấy cách này quá tầm thường.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn