Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đỗ Vũ cậu đừng quan tâm cậu ta nữa, mau nghĩ xem tôi phải trả lời thế nào với anh Bình Phàm đi?”

Hàn Tư Dư lo lắng nói.

Hai người thảo luận với nhau, Hàn Tư Dư nghĩ ra nội dung sau đó lập tức trả lời.

“Ting!"

Lập tức có tiếng nhận được tin nhắn wechat lờ mờ truyền đến, hình như là từ điện thoại của một bạn học đang ở trong xe bên cạnh truyền đến.

Làm cho Hàn Tư Dư ngớ ra.

“Mẹ kiếp? Chuyện gì vậy chứ? Đỗ Vũ, vừa rồi cậu có nghe thấy gì không?”

“Cái gì vậy?”

“Không biết có phải trùng hợp hay không nữa, cậu biết không, tôi vừa mới bấm gửi tin nhắn thì không biết âm thanh nhận tin nhắn wechat ở trong chiếc xe nào đó lập tức vang lên?”

Hàn Tư Dư thầm nghĩ, cho dù là trùng hợp thì cũng không thể nào trùng hợp đến mức này được?

Có lế nào anh Bình Phàm chính là người trong lớp mình?

Anh ấy sẽ là ai đây nhỉ?

Hàn Tư Dư kích động.

“Em không nghe thấy? Với cả, bây giờ chị nghe kĩ lại xem, người nhận tin nhắn wechat rất nhiều. Tư Dư, có phải chị nhạy cảm quá không?”

Đỗ Vũ không nói nên lời.

Hàn Tư Dư tập trung nghe lại, quả nhiên điện thoại của rất nhiều bạn học thỉnh thoảng cũng vang lên âm báo nhận tin nhắn.

Lúc này mới hơi thất vọng gật đầu.

Phải rồi, chỉ cần liên quan tới anh Bình Phàm thì lần nào mình cũng vô cùng căng thẳng, nhất là bây giờ lại căng thẳng đến mức nhạy cảm luôn rồi.

“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi thôi!”

Hàn Tư Dư thấy anh Bình Phàm không trả lời mình thì chán nản nói, giọng cũng không còn kiêu ngạo nữa.

Lúc này bên trong xe, Trần Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đổi wechat sang tài khoản chính.

Mẹ kiếp, vừa rồi thật nguy hiểm quá! Trần Khiêm nghĩ.

Trần Khiêm đã không còn xa lạ gì với karaoke Đế Hoàng nữa rồi.

Han Iư Dư cùng được xem la ngươi có ban linh, dạt được một phòng bao rất lớn, có thể chứa được hơn sáu mươi người.

Một nhóm người cứ như đang mở party, vô cùng náo nhiệt.

Mới đầu mọi người còn hơi ngại ngùng không hát, nhưng chẳng bao lâu sau thì các thánh giành micro đã xuất hiện.

Cho dù không dám khen là hát hay, nhưng chẳng phải rất Vui Vẻ sao.

Trần Khiêm ở bên cạnh uống bia với nhóm Dương Huy. “Con mẹ nó anh có ý gì, anh bị điên à!!!”

Lúc này, Hàn Tư Dư đột nhiên hét lớn vào điện thoại, làm cho mọi người ai cũng giật mình.

Phòng karaoke lập tức yên tĩnh lại.

Nhạc cũng bị người ta tắt đi.

“Sao vậy chị Tư Dư?”

Mấy người đám Hoàng Mao lập tức quan tâm hỏi.

“Mẹ nó, cái tên Cửu Giang này lại đe dọa tôi, không biết anh ta lấy được ảnh ngoài đời của tôi ở đâu, còn biết bây giờ tôi đang ở Đế Hoàng, muốn đến tìm tôi. Mẹ kiếp, người này bị điên rồi! Được thôi, cứ để anh ta đến đi, tôi xem anh ta có thể làm được gì!”

Hàn Tư Dư sốt ruột mắng.

“Phải đấy, để anh ta đến đi, chúng ta đông như vậy mài!”

Hoàng Mao cầm chai bia hét lên.

“Tư Dư, cậu bình tĩnh chút đi, cậu nghĩ mà xem, tên Cửu Giang này cũng là người của Kim Lăng, hơn nữa anh ta có thể lấy được ảnh ngoài đời của cậu, còn biết bây giờ cậu đang ở Đế Hoàng, vậy chắc chắn anh ta cũng có một số thủ đoạn, cậu bình tĩnh giải quyết chuyện này, không thì tìm quản lý của Siêu Phàm nói chuyện này xem sao?”

Lúc này Mã Hân Nhiên đang uống bia với Trần Khiêm nhắc nhở.

“Hừ, tớ không quan tâm, tớ phát điên rồi. Anh ta nói muốn chặn tớ, còn muốn tìm người chơi tớ. Mẹ kiếp, anh ta tự cho. mình là ai chứ! Tớ muốn cho anh ta biết Hàn Tư Dư này không phải dễ động vào đâu!”

Hàn Tư Dư thẳng thừng mắng.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn