Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hả? Tư Dư, vậy cậu mau gọi cho quản lý công ty cậu đi, với lại mau liên lạc với anh Bình Phàm nữa!”

Một cô gái căng thẳng nói.

Dù sao thì cũng là con gái mà, nghe thấy có người muốn chặn lại, còn đánh nhau gì gì đó, chắc chắn là có hơi lo lắng rồi.

“Hừ. Sợ cái đếch gì, tôi chẳng cần ai cả, nếu tên Cửu Giang này thật sự dám đến Đế Hoàng chặn tôi, có tin là tôi bảo anh ta đứng thì anh ta đứng, mà tôi bảo anh ta nằm thì anh ta sẽ nằm không? Bởi vì chúng ta có người quen, ngay cả giám đốc của Đế Hoàng cũng phải sợ cô ấy! Haha, đây chính là địa bàn của chúng ta!”

Hàn Tư Dư ôm eo cười lớn.

Trần Khiêm sững sờ, mẹ kiếp? Chẳng lẽ mình bị lộ rồi?

“Hả? Người đó là ai vậy?”

Nghe thấy mọi người đều quen, nhóm người Đỗ Vũ vô cùng tò mò.

“Hừ hừ, đừng hỏi nữa, tôi chỉ muốn mọi người không cần phải sợ, dù là việc gì thì cũng có tôi rồi, mọi người nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống!”

Hàn Tư Dư nói.

Hoàng Mao và những người khác cùng hào hứng bắt đầu rót rượu.

Không khí lại càng thêm náo nhiệt. Trần Khiêm ngồi một bên lại cảm thấy hơi lo sợ bất an.

Hàn Tư Dư cũng quá khoe khoang rồi, vẫn không xem ai ra gì như vậy.

Trần Khiêm hơi hối hận rồi, chắc phải tìm thời gian nói với Siêu Phàm, dìm cô ta xuống thôi.

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên “rầm” một tiếng.

Cửa phòng bao bị người ta đá ra.

Sau đó thì thấy một đám người xông vào.

Phải hơn ba mươi người.

“Đệch mẹ làm gì thế!”

Hoàng Mao sững sờ, sau đó thẳng thừng mắng.

Rồi bị vài người thanh niên nằm tóc, cầm lấy chai bia đập xuống đất vỡ tung tóe.

“A!”

Mấy cô gái hét lên. “Con mẹ nó không ai được nhúc nhích!” Có một thanh niên mặt đầy dữ tợn hét lên. Bình thường những cô gái này cũng thấy đánh nhau chứ, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy, hơn nữa lại còn đông thế này.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn