Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cô gái này nói nhăng cuội gì vậy chứ, Tổng giám đốc Chu Giang cần gì phải đánh mấy người, người ta là CEO một công ty con của tập đoàn Hải Sơn đấy, chấp nhặt với đám trẻ các người làm gì. Đi đây đi đây, lần sau đừng có nói nhăng nói cuội nữa, không là vỡ mồm đấy, Tổng giám đốc Chu, anh cứ bận đi!”

Mấy người bảo vệ cười nịnh nọt sau đó lui ra ngoài.

Không phải mấy người bảo vệ này sợ Chu Giang, mà là vì trước đó Lý Phi Hồng có dặn, nếu người của tập đoàn Hải Sơn đến, cho dù là chuyện gì thì cũng phải nể mặt bọn họ ba phần.

Chẳng còn cách nào cả, tập đoàn Hải Sơn, quả thực là rắn thổ địa của Kim Lăng.

Mặc dù có phải đối đầu thật thì tập đoàn Kim Lăng cũng không sợ, nhưng bình thường mọi người đều nhún nhường nhau ba phần.

Cho nên có một vài khách đắc tội với người của Hải Sơn, bọn họ đến đây để kiếm chuyện, bảo vệ cũng sẽ mắt nhäm mắt mở xem như không thấy.

Đương nhiên Chu Giang cũng có suy tính của anh ta, sẽ không làm ồn ào quá đáng.

Lúc này, Hàn Tư Dư nghe được những lời của bảo vệ thì quả thực hơi hoang mang.

Mẹ kiếp, mình vẫn luôn xem thường tên Cửu Giang này, nhưng anh ta lại là CEO công ty con của tập đoàn Hải Sơn!

Chẳng trách anh ta có đủ năng lực để điều tra ra mình.

Thấy bảo vệ của Đế Hoàng bị dọa đến nỗi trốn ra ngoài, cơn giận của Hàn Tư Dư gần như biến mất.

“Hàn Tư Dư, thế nào? Bây giờ uống với tôi một ly không vấn đề gì chứ? Tôi biết, cô muốn gọi cho quản lý của livestream Siêu Phàm, ha ha ha, được thôi, cô thử gọi đi, phải rồi, nhắc sơ đến tên Chu Giang tôi nữa, xem họ có quan tâm đến cô nữa không!”

Chu Giang lạnh lùng cười.

Hàn Tư Dư che mặt nói: “Anh cũng đừng có đắc ý, ai nói tôi muốn gọi cho quản lý, tôi gọi người khác đến, anh cũng

đừng hòng ra ngoài với tôi!"

Lúc này quản lý chắc chăn là vô dụng rồi, cho nên chỉ có thể cầu cứu cô ấy thôi.

“Được thôi, cô gọi đi, tôi xem cô bản lĩnh cỡ nào!” Chu Giang trưng ra vẻ mỏi mắt mong chờ.

Hàn Tư Dư lập tức gọi cho một số điện thoại, giải thích tình hình cho người ở đầu bên kia.

Sau đó khoanh tay, rồi nhìn về Chu Giang.

Trần Khiêm ngồi ở trong góc sâu nhất, như chẳng có gì liên quan đến mình, chỉ là hơi ngạc nhiên vì Hàn Tư Dư quả thực không tệ đâu, ngoài mình ra, cô ta vẫn còn anh trai khác sao?

Quả nhiên!

Chẳng bao lâu sau, Trần Khiêm nghe thấy tiếng bước chân của một toáng người vang lên bên ngoài phòng bao.

Rõ ràng là một đoàn người đang xông về phía bên này.

Ngay sau đó, cửa phòng bao lại bị mở ra, một toáng vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, hùng hùng hổ hổ đè những người mà Chu Giang dẫn đến xuống.

Việc này khiến Cửu Giang hơi ngẩn ra.

Sau đó, người sau cùng bước vào lại càng ngạc nhiên hơn nữa: “Tổng giám đốc Lý, anh đây là...?”

Người bước vào chính là Tổng giám đốc của Đế Hoàng - Lý Phi Hồng.

“Ha ha, Tổng giám đốc Chu, anh cũng là cáo già rồi mà sao đến cả mấy sinh viên cũng không tha vậy? Hôm nay nể mặt anh em có được không?” Lý Phi Hồng nhàn nhạt cười đi đến trước mặt Chu Giang.

“Được rồi được rồi, Tổng giám đốc Lý đã tự mình lên tiếng, đây còn là địa bàn của anh, anh bảo vệ bọn họ tôi còn dám nói gì nữa chứi”

Chu Giang nhìn những người vệ sĩ của tập đoàn thương mại này, thật sự không dám quá càn rỡ.

“Anh sai rồi Tổng giám đốc Chu, cô Hàn Tư Dư đây không phải do tôi bảo vệ mà là một vị lãnh đạo của tôi bảo vệ, hơn nữa cô ấy nói, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều có quan cho nên anh không thể động vào bất cứ người

Lý Phi Hồng nói.

*À? Vậy tôi có thể hỏi người đó là ai mà khiến cho Tổng giám đốc Lý như thế này không?” Chu Giang cười.

“Là tôi, sao vậy!

Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, sau đó là một cô gái mang giày cao gót bước vào!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn