Thiên Mệnh Chí Tôn


Thế nên mới có cảnh tượng trước mắt.

Mà Lý Phi Hồng sợ Chu Giang không biết, bèn ghé sát vào tai anh ta thì thầm vài câu.

Sắc mặt Chu Giang lập tức tái mét.

Nói như vậy thì đúng là người phụ nữ này và mình không cùng đẳng cấp!

"Tư Dư? Bị đánh à? Cả Hoàng Mao nữa, cũng bị bọn họ đánh ư?"

Mạnh Thái Như vừa hỏi vừa nhìn Hàn Tư Dư chăm chằm.

Ban đầu Hàn Tư Dư không hề biết việc Mạnh Thái Như lén liên lạc với Bình Phàm. Nói thẳng ra, tất cả những thứ này đều là Hàn Tư Dư tặng cho mình, đương nhiên mình sẽ đối xử với cô ta tốt hơn.

"Đúng vậy, chị Mạnh!"

Hàn Tư Dư trả lời rất hùng hồn.

"Mẹ nó, ai đánh thì đánh lại cho chị!" Mạnh Thái Như khoanh tay nói.

Bốp!

Bịch!

Hàn Tử Dư đi đến vả miệng Chu Giang. Hai mắt Chu Giang đỏ gay nhưng nghĩ tới lời Lý Phi Hồng vừa nói, anh ta không dám ho he gì.

Còn Hoàng Mao thì vớ lấy bình rượu đập vỡ đầu anh ta.

Đã, quá đất

Một đám sinh viên kích động reo hò trong lòng.

Chắc chản là Chu Giang không thể ngây ra đó, anh ta nhãn nhịn chịu đựng, còn phải xin lỗi người ta.

Anh ta cảm thấy bực bội như thể bôi một đống phân lên mặt, sau đó còn phải thè lưỡi khen thơm.

Sau khi giải quyết mọi việc tạm ổn, Lý Phi Hồng cũng lui đi.

Hắn làm nhiều việc như vậy hoàn toàn là để gián tiếp lấy lòng cậu Trần.

Nhưng cậu Trần ngồi ngay trong góc, hắn không trông thấy mà thôi.

"Giáo viên hướng dẫn thật ngầu!" Mọi người đều rối rít tung hô.

Nhao nhao mời rượu giáo viên hướng dẫn.

Ai cũng kính rượu, ngay cả cánh Dương Huy cũng qua. Trần Khiêm không đi cũng ngại.

"Giáo viên hướng dẫn, em mời cô một ly!" Trần Khiêm cầm ly rượu nói.

"Ha ha, Trần Khiêm, cậu cũng tới rồi à? Đúng là ở đâu có chuyện ở đó có cậu nhỉ? Vừa rồi tôi không chú ý tới cậu, cậu ở đâu vậy?"

Mặc dù hiện tại Mạnh Thái Như vẫn khinh thường Trần Khiêm, đây là bản chất rồi, không đổi được.

Thế nhưng cô ta không còn nhằm vào Trần Khiêm như trước nữa, dù sao lần trước Trần Khiêm cũng gián tiếp cứu mình.

"Ha ha, giáo viên hướng dẫn, cô hỏi cậu ta hả? Cậu ta ngồi trong góc kia suốt. Lúc nãy, khi Cửu Giang dẫn người xông vào, đám Hoàng Mao đều bật dậy, còn Trần Khiêm vẫn ngồi yên! Ôi mẹ ơi, cậu ta còn không bắng con gái tụi em!"

Đỗ Vũ lập tức lên tiếng.

Lúc nãy cô ta quanh quẩn bên ngoài, vừa khéo đi qua góc Trần Khiêm ngồi nên trông thấy.

"Đúng đó, vả lại cậu trông cậy vào người này đánh nhau sao?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn