Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tin gì quan trọng?”

Trần Khiêm ngơ ra, nhưng nghe thấy chị muốn đến, nhớ lại một năm trước, vì để trả nợ mà chị với bố mẹ ra nước ngoài làm việc, còn chưa được gặp lại, Trần Khiêm rất kích động.

Đương nhiên, ra nước ngoài làm việc là bọn họ bịa ra để lừa mình.

“Ha ha, đến lúc đó em sẽ biết thôi, được rồi, em mau ăn cơm đi!”

Tút tút... Nói xong, Trần Hiểu cúp máy.

Lúc này, mặt Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng có hơi tái: “Cậu Trần? Chủ tịch Trần Hiểu muốn đến đây sao?”

“Ừ ừ đúng rồi, ba ngày nữa đến! Cũng không biết là có việc gì!”

Trần Khiêm nói.

Nhưng thấy sắc mặt Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng giống như là bị dọa, bọn họ rất sợ chị.

Sau đó, Trần Khiêm vừa nói chuyện vừa ăn cơm với Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.

Dần dà, ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua. “Mẹ kiếp tên Trần Khiêm cậu ở đâu rồi?” Lúc này, Hàn Tư Dư gọi cho Trần Khiêm.

Giọng điệu khá tệ.

Trần Khiêm nhìn, phải rồi, sắp hơn tám giờ tối rồi

Sơn trang suối nước nóng có một quy định, thường thì đến tối không thể quá ồn ào, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện lần trước ngôi sao nữ kia lén lút tắm ở đây suýt chút nữa là đánh nhau với Trần Khiêm.

Huống hồ là tụ tập đông người như Hàn Tư Dư bây giờ. “À à, tôi lái xe qua ngay đây!”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm lái xe, lúc này mới đón nhóm Hàn Tư Dư rời đi.

“Mẹ kiếp, có phải Trần Khiêm cậu cố ý không, tôi đã dặn cậu thế nào, lúc sắp đi, đã nhắc cậu đỗ xe sẵn, kết quả thì sao, chẳng thấy cậu đâu cả!”

Trên xe, Hàn Tư Dư mắng không một chút nể mặt.

“Tôi cũng đâu có cố ý, chẳng phải cậu không cho tôi vào sao, tôi đâu có biết khi nào thì cậu tan tiệc!” Trần Khiêm bất lực nói.

“Cậu cậu cậu, dựa vào câu này của cậu, năm nghìn tệ tiền lương hôm nay sẽ trừ của cậu hai nghìn năm trăm tệ!”

Lúc này Đỗ Vũ nói thẳng. “Ôi, thật sự là không làm được tích sự gì mài!”

Hàn Tư Dư tức giận đến mức hai con thỏ trắng lớn ở trước ngực phập phồng.

Phải đấy, vừa nấy lúc rời đi, tài xế của một số quản lý đều đứng đợi ở cổng, còn tài xế của mình thì sao? Mình tự đi đến trước xe luôn rồi mà còn chẳng thấy người đâu? Mẹ kiếp, quả thật là mất mặt chết đi được!

“Tôi đưa mọi người về trường trước, sau đó thì đi trả xe!” Trần Khiêm nhàn nhạt nói một câu.

“Về trường, về cái rằm ấy, hôm nay chơi còn chưa đủ vui, chúng ta đến Đế Hoàng hát đi, phải hát xuyên đêm luôn đúng không Tư Dư?”

Đỗ Vũ mắng.

Hôm nay quả thực chơi rất đã, cũng thấy sơn trang suối nước nóng rồi, nhưng kể cả Mạnh Thái Như cũng cảm thấy vẫn chưa được tận hứng.

Đặc biệt là Mạnh Thái Như, hôm nay mấy vị quản lý của công ty Hàn Tư Dư đến mời rượu mình, còn nói để lại wechat gì gì đó.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn