Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm nói với Bạch Lang, tiện thể đưa ba cô gái kia đi luôn!

Dù sao thì dọa bọn họ để bọn họ đừng lấy mình ra vẻ ta đây nữa là được rồi, Trần Khiêm cũng không muốn bỏ bọn họ lại đây.

Còn người thanh niên tóc trắng đó đang là vệ sĩ tâm phúc dưới trướng Triệu Tử Hưng, tên là Bạch Lang, giống như Lý Phi Hồng là tâm phúc của Lý Chấn Quốc vậy.

Triệu Tử Hưng dẫn từ Cảng Đảo đến.

“Tổng giám đốc Triệu, bọn họ ra rồi, tôi không tiện gặp. bọn họ, tôi rút trước đây, xe đã sắp xếp xong rồi chứ?”

Trần Khiêm hỏi Triệu Tử Hưng ngồi ở ghế phụ lái.

“Sắp xếp ổn thỏa cả rồi cậu Trần! Chúng ta đi trước thôi, bên này giao cho Bạch Lang là được rồi! Cậu ấy sẽ đưa bọn họ về trường an toàn.”

Lúc này, một chiếc xe dã ngoại dừng ở bên cạnh, Trần Khiêm lau mồ hôi trên trán, chuyển sang xe bên cạnh, cùng Triệu Tử Hưng rời khỏi chỗ này.

Vừa nấy, sau khi tra ra vị trí, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc theo sát phía bên tập đoàn Hải Sơn, còn mình với Triệu Tử Sơn vội vã lên xe chạy đến đây.

Làm gì có tâm tư để mà ngồi xe dã ngoại Triệu Tử Hưng chuẩn bị chứ.

Bây giờ thấy Mã Hân Nhiên tuy sợ hãi nhưng không còn nguy hiểm nữa, trái tìm thấp thỏm của Trần Khiêm lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại...

“Hân Nhiên Hân Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Bốn cô gái ra ngoài. Lúc này Đỗ Vũ nhìn Mã Hân Nhiên, ánh mắt ngưỡng mộ.

Rất rõ ràng, hành động giải cứu lần này chính là để cứu Mã Hân Nhiên mà.

Hơn nữa nhìn trận này, cũng có chút há hốc mồm. Có sáu chiếc Maybach giống y chang nhau. Còn có xe thương vụ cao cấp.

Dưới lầu vẫn có mười mấy hai mươi người vệ sĩ khí phách siêu phàm để tay sau lưng đứng thẳng người.

Giáo viên hướng dân Mạnh Thái Như cũng đủ ngầu rồi đi, mà khi đó chẳng qua chỉ là vài chiếc Rolls - Royce đến thôi.

Hơn nữa đội vệ sĩ lần này rõ ràng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là người thanh niên tóc trắng, quả thực vô cùng lạnh lùng.

Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như đều vô cùng tò mò nhìn Mã Hân Nhiên.

“Hả? Tớ cũng không biết nữa, tớ không biết những người này! Tớ cũng không rõ là chuyện gì nữa?”

Mã Hân Nhiên ngờ vực nói.

“Anh trai này, cho hỏi là ai bảo anh đến cứu bọn tôi vậy?” Mạnh Thái Như không kiềm được hỏi.

Bạch Lang chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, giống như không nghe thấy vậy.

Mạnh Thái Như ra hiệu cho Mã Hân Nhiên bằng ánh mắt, bảo Mã Hân Nhiên hỏi.

“Anh này, là ai bảo anh đến cứu bọn tôi vậy, để sau này bọn tôi cảm ơn!”

Mã Hân Nhiên hỏi.

“Cô Mã, bên trên đã dặn rồi, thân phận của anh ấy không thể nói ra, cho nên dù là cô thì tôi cũng không thể nói được!”

Bạch Lang vô cùng cung kính với Mã Hân Nhiên.

*À! Tớ nghĩ ra rồi, chắc không phải người đó là Trần Khiêm đâu nhỉ?”

Đỗ Vũ bỗng nhiên kinh ngạc hô lớn một tiếng.

“Trần Khiêm?”

Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư sững sờ.

“Phải đấy, mọi người nghĩ mà xem, mặc dù vừa nãy bọn mình đều muốn gọi điện thoại nhưng chỉ có Hân Nhiên là gọi được thôi, mà chẳng phải cậu ấy gọi cho Trần Khiêm sao? Cũng có nghĩa là chỉ có Trần Khiêm biết chúng ta xảy ra chuyện thôi!”

Đỗ Vũ phân tích, vẻ mặt như khó mà tin được, rất không muốn chấp nhận.

Chưa kể Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như. “Sao có thể chứ, cho dù là gọi cho Trân Khiêm, cậu cảm thấy cậu ta có khả năng để mời được nhiều người có bản lĩnh như vậy đến đây à? Điều này hoàn toàn phi logic đấy!”

Hàn Tư Dư nói.

Mạnh Thái Như cũng căng thẳng hỏi Mã Hân Nhiên: “Hân Nhiên, em nghĩ kĩ lại xem, em có chắc là lúc đó em gọi cho Trần Khiêm không? Hay là không cẩn thận gọi cho ai khác rồi, nhà em có nhân vật nào hoặc là có mối quan hệ nào khác mà lợi hại như vậy không?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn