Thiên Mệnh Chí Tôn


Dù sao, đây là người của cậu Trần, mà cậu Trần thì là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, thân phận cao hơnTrần Hiểu nhiều.

Cho nên, cho dù chỉ là tài xế của cậu Trần thì trong mắt mọi người, vẫn có địa vị cao.

Huống chỉ, cháu gái mình lại dám miêu tả cậu Trân như vậy, hiển nhiên cậu tài xế này đã nghe thấy.

Nói thật, trong gia tộc này, có quá nhiều người đang thảo luận về cậu Trần.

Cái gì cũng nói. Có người nói cậu Trần khiêm tốn sống nội tâm, có người nói cậu Trần quen thói chơi bời! Có lời hay ý đẹp, cũng có những lời ác ý của những người gan dạ không sợ chết.

Dù sao, là người thừa kế tương lai của gia tộc nhà họ. Trần, chắc chắn sẽ bị bàn tán.

“Hả? Ha ha, tôi... Tôi không phải...” Trần Khiêm gượng gạo cười cười.

Tất nhiên Trần Khiêm nghe rõ những câu đó, nên xấu hổ không dám trực tiếp thừa nhận.

Làm con gái người ta có thai, ai đắc tội với mình là sẽ làm người đó sẽ có thai.

Đừng nói là mình có chịu được hay không. Nếu là thật, chắc chắn toàn bộ sinh viên nữ của Đại học Kim Lăng sẽ gặp rắc rối rồi, vì ai mà chẳng từng đắc tội với mình chứ!

Cho nên, nếu mình thừa nhận thì không khí ngượng ngập quá

Cứ cười ha ha đi.

Lúc này, cô gái reo lên: “Ha ha, vậy thì tốt quá, nếu anh là tài xế của cậu Trần, chắc chắn sẽ hiểu khu này, anh dẫn. tôi đi ăn những món đặc sắc của Kim Lăng đi. Chäc chẳn anh sẽ rõ những nơi ăn uống chơi bời ở Kim Lăng đúng không?”

Đóa Đóa vui vẻ hỏi Trần Khiêm.

*Ừ, cũng bình thường thôi!”

Nói thật lòng, có một vài món ăn vặt đặc trưng của Kim Lăng, Trần Khiêm chưa bao giờ ăn thử.

Lúc trước anh nào có tiền ăn đâu.

“Ha ha ha, thế thì tốt, bây giờ đưa tôi đi đi!”

Cô gái kêu lên.

“Được rồi Đóa Đóa, cháu đừng nghịch nữa, tài xế đưa cháu đi ăn cơm thì ai sẽ lái xe đây?”

Bác Khang cười hỏi.

“Hừ hừ, có anh Thiên Long với anh Địa Hổ mà. Ông nội, cháu mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó, để anh tài xế này đi với cháu đi, yên tâm, hôm nay cháu sẽ m

“Được không? Nếu không, lúc gặp cậu Trần, cháu sẽ nói những lời đồn thổi về anh ta ra, cùng lắm thì cậu Trần làm cháu mang thai thôi! Hừ hừt”

Đóa Đóa kêu lên.

Bác Khang cũng không còn cách nào với đứa cháu gái này, cười nói: “Ây da, sợ cháu luôn đấy! Cậu em, thế này đi, chúng tôi có thể tìm được sơn trang suối nước nóng, để chúng tôi tự đi đi, cậu đi dạo với cháu tôi đi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu Trần!”

“Được!”

Trần Khiêm gãi đầu

Haiz, vốn dĩ Trần Khiêm muốn gặp người trong gia tộc.

Nhưng không ngờ, hình tượng của mình lại là thế này.

Nhưng nếu bây giờ mình đi ăn với Đóa Đóa thì các người gặp ai đây.

Thôi bỏ đi, cứ thừa nhận là được.

“Chào bác Khang, thật ra tôi là...”

“Chính là cậu ta!”

Lúc này, bên ngoài, có một giọng nói kinh ngạc của con gái vang lên, trong giọng nói còn có cảm xúc phấn khích!

“Liêu Hồng, ai vậy!”

“Hừ, cậu Từ, đây là người đã đánh em vào bệnh viện đó, anh ta và Bạch Tiểu Phi đã đánh eml Anh nói về nước sẽ báo thù cho em, bây giờ người đó ở đây rồi!”

Liêu Hồng nhảy nhót tung tăng, cặp mắt đỏ rực.

Mà sau lưng cô ta, có một đám vệ sĩ đang mặc tây trạng, những chiếc xe sang trọng quý phái màu đen đang

ngừng trước cửa.

Thậm chí bên cạnh cô ta là một cậu ấm đeo kính râm, thu hút vô số ánh mắt của phái nữ, anh ta chính là Từ Vệ.

“Mẹ nó, Liêu Hồng, em chắc chưa?”

Từ Vệ ném kính râm, lạnh lùng nhìn về phía Trần Khiêm...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn