Thiên Mệnh Chí Tôn


“Người đâu! Xông lên cho tôi!”

Từ Vệ vung tay lên, lập tức có mười mấy vệ sĩ xông lên phía trước, bao vây nhóm người Trần Khiêm.

Mà phía sau Từ Vệ có một người đàn ông cường tráng, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hẳn đeo kính đen, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói câu nào.

Hăn ta khoanh tay, có vẻ như nửa bên mặt đã bị bỏng. nghiêm trọng nên trông có vẻ khá dữ tợn.

Có lẽ hăn ta là vệ sĩ thân cận của Từ Vệ.

“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đến đúng không, mới bao nhiêu ngày trôi qua mà chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Liêu Hồng kéo tay Từ Vệ bước đến, đôi mắt vừa tức vừa đỏ. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần Khiêm đã bị chém thành trăm mảnh, chết băm chết dăm.

Đúng vậy, người mà Liêu Hồng muốn róc xương lóc thịt nhất à ai? Chắc chăn là Trần Khiêm rồi.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Nên càng miễn bàn đến việc bị đánh.

Nhưng cô ta đã bị đánh thật rồi, hơn nữa không những. bị đánh trước công chúng mà còn bị điện giật.

Nói ra thì xấu hổ, hôm ở nhà hàng Tây ấy, mẹ nó mình còn không nhịn được són tiểu!

Tất cả những chuyện nhục nhã nhất đều ập xuống đầu mình.

Là vì thăng khốn nạn này!

“Cậu ta đánh em đúng không? Hừ, thăng nhóc thối, hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám đánh người phụ nữ của Từ Vệ tao, người đâu, đánh gãy hai tay hai chân trước rồi tìm đến nhà tính sổ sau!”

Từ Vệ nói.

Kể từ lần xảy ra chuyện trước đó, Từ Vệ quay về nước M chơi vài ngày nhưng chợt nghe nói bạn gái của mình bị đánh

nên mới gấp rút từ nước ngoài về.

Đắc tội với Từ Vệ, không chỉ đơn giản là bản thân người đó bị trừng phạt.

Mà thường sẽ có hệ lụy. Cũng có nghĩa là người nhà Trần Khiêm sắp gặp rắc rối.

Trong khi nói chuyện, đã có hai vệ sĩ xông lên, muốn †úm bả vai Trần Khiêm.

Nhưng Trần Khiêm cảm thấy phía bên cạnh mình có một cơn gió lướt qua.

“A!"

Sau đó thì thấy hai tên vệ sĩ bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây.

Là hai vệ sĩ Thiên Long, Địa Hổ bên cạnh Trần Khiêm ra tay.

Động tác quá nhanh, nhanh đến mức làm Trần Khiêm không hề nhìn thấy hai người đó đã chuyển động.

Mà bác Khang thì nhìn cảnh tượng trước mặt, cười với Trần Khiêm, nói:

“Cậu em, kẻ thù của cậu à?”

Trần Khiêm gật gật đầu: “Đúng vậy! Lúc trước từng có xích mích, ha hai”

Bây giờ Trần Khiêm đã không còn sợ hãi nhóm người Liêu Hồng nữa.

“Vậy thì tốt, nếu đã là kẻ thù của tài xế cậu Trần thì cũng là kẻ thù của cậu Trần, và tất nhiên cũng là kẻ thù của chúng tôi, Thiên Long, Địa Hổ, giao cho hai cậu đấy!”

Bác Khang gật đầu cười

Mà Đoá Đoá đang đứng bên cạnh cũng rất tự tin.

“Wow, đã lâu rồi không được thấy hai anh em Thiên Long, Địa Hổ ra tay, đúng không ông nội?”

Đoá Đoá reo lên. “Xem ra hai người họ thật sự rất giỏi!”

Trần Khiêm nhìn cơ thể linh hoạt như rồng của hai người họ, không thể không kính nể.

“Tất nhiên là giỏi rồi, họ đã từng hô mưa gọi gió trong giới quân đội đó. Thiên Long còn lợi hại hơn, cả thế giới ngầm phương Tây đều phải run rẩy khi nghe đến tên anh ấy! Hừ hừ, chưa bao giờ được tiếp xúc đúng không?”

Đóa Đóa đắc ý nói.

“Nhà họ Trần có ân với họ nên sau khi rời khỏi giới quân đội, họ đến làm việc cho nhà họ Trần! Mà hai anh ấy đã tuân theo mệnh lệnh của ông chủ, rời khỏi cô chủ, sau này chỉ nghe lệnh của một mình cậu Trần!”

Bác Khang đứng bên cạnh cũng nhịn không được giải thích thêm vài câu.

Trần Khiêm trợn mắt nhìn.

Thì ra đây là hai vị vua trong giới quân đội mà gia tộc đã phái đến cho mình.

Vốn dĩ Trần Khiêm cứ cho răng có hai vệ sĩ như Lý Phi Hồng và Bạch Lang đã là giỏi lắm rồi.

Nhưng nào ngờ, hai người này còn biến thái hơn. Cho dù đối phương là ai hay đối phương có bao nhiêu người, hai người này vẫn giữ thái độ đó, vung tay múa chân đánh vào điểm yếu của đối phương một cách chính xác.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn