Thiên Mệnh Chí Tôn


Vì vậy trong nháy mắt, mười mấy vệ sĩ đã nằm rạp. xuống đất.

“Cái gì?” Từ Vệ và Liêu Hồng đang kiêu ngạo đắc ý chợt sững sờ.

Nhóm vệ sĩ này là vệ sĩ của ba mình, lần này đến đón mình, là cao thủ bậc nhất.

Mười mấy người đánh hai người, chỉ hơn mười giây, đã mất đi sức chiến đấu?

“Ha ha, xem như thắng nhóc mày không có mắt, bây giờ. đến lượt mày rồi!”

Thiên Long, Địa Hổ cười lạnh, bước chậm về phía Từ Vệ.

“Mẹ nó, Lão Sửu, anh lên cho tôi, làm thịt bọn họ cho. tôi, nhanh lên!”

Từ Vệ vừa thấy, đúng là rất kinh hãi.

Vốn dĩ anh ta cứ cho rãng chuyện này rất đơn giản, mình báo thù cho người phụ nữ của mình, đánh gãy tứ chỉ của thằng nhóc này, không ngờ bên cạnh cậu ta lại có hai cao thủ.

Nên Từ Vệ không thể không bảo vệ sĩ thân cận của mình ra tay.

Sau khi anh chàng tên Lão Sửu bị bỏng nửa bên mặt, nhìn thoáng qua Thiên Long, Địa Hổ, cơ thể chợt run rẩy.

Đây không phải là sợ hãi mà giống như hẳn ta đang kìm nén một cảm xúc nào đó trong lòng.

Lập tức đứng phía trước Từ Vệ ngay.

“Hai người có thể giết tôi nhưng xin hãy cho cậu Từ được rời khỏi đây!”

Lão Sửu lạnh nhạt nói.

Mà Thiên Long, Địa Hổ thì lại nhìn nhau rồi lại nhìn cậu thanh niên bị hủy dung này.

“Mẹ nói Tôi không bảo anh đi chết, tôi bảo anh làm thịt bọn họ, đồ xấu xí như anh mà dám không nghe lời tôi nói hả?”

Bốp!

Từ Vệ phẫn nộ nói, vung tay lên tát thẳng vào miệng Lão Sửu.

Lão Sửu không dám tránh né, cú đánh rơi xuống, khóe miệng chảy máu.

“Hừ, nhà họ Từ đã phí công nuôi dưỡng đồ phế vật như anh, bốp!”

Mà Liêu Hồng thì cũng tức giận tát lên miệng Lão Sửu một cái.

Bây giờ đã là lúc nào rồi, họ muốn hắn ta làm họ nguôi giận chứ không phải bảo hắn ta giữ chân cho họ chạy trốn!

“Cậu Từ, cô Liêu Hồng, hai người đi nhanh đi, tôi không phải là đối thủ của họ!”

Lão Sửu lạnh nhạt nói.

“Mẹ nó! Chẳng phải anh giỏi lắm à! Ba tôi nuôi đồ ăn hại rồi! Thứ rác rưởi như anh, chờ sau khi tôi trở về, tôi sẽ để anh ôm thùng rác mỗi ngày!"

Từ Vệ không ngờ Lão Sửu trực tiếp đầu hàng.

Nên anh ta hơi sốt tuột, lại chỉ nhóm Trần Khiêm

“Thăng nhóc con, hôm nay ông đây chưa chuẩn bị xong, có giỏi thì chúng ta hẹn một bữa, đấu nhau thử xem!”

Bây giờ Từ Vệ thấy càng ngày càng nhiều người tập trung về phía này, anh ta không bị đánh nhưng lại bị mất mặt.

Mà lúc này, Trần Khiêm thấy bác Khang nhìn mình, ý bảo sẽ nghe theo ý kiến của anh.

Tất nhiên rồi, dù sao cũng là tài xế của cậu Trần gặp rắc rối, nể tình cậu Trần nên chắc chắn bác Khang sẽ muốn giúp đỡ.

“Được thôi, chúng ta hẹn ngày nào đó đấu nhau thử: xem, hôm nay anh muốn đi cũng được nhưng phải để cô gái này lại cho tôi!”

Trần Khiêm cười khẽ.

Đúng vậy, bình thường Trần Khiêm rất khiêm tốn nhưng không có nghĩa Trần Khiêm là thăng ngu

Chuyện nhà họ Từ, một khi đã dây vào thì có muốn giẫy ra cũng không được nữa.

Cho nên Trần Khiêm nghĩ thầm, chi băng tìm một cơ hội giãm cho chết, để sau này đừng nhảy tới nhảy lui làm loạn nữa.

Từ Vệ này cậy thế nhà họ Từ, bản thân anh ta, chẳng có. gì đặc biệt, có giãm anh ta cũng vô dụng.

Mà Liêu Hồng vừa nghe thì sốt ruột ngay.

“Cậu Từ, anh đừng đưa em cho họ mà, anh đưa em theo. với, cậu Từ!”

“Liêu Hồng em yên tâm, em cứ ở lại đây trước, anh sẽ đến cứu em nhanh thôi, em phải đợi anh!”

Từ Vệ vội vã nói, nói xong thì chạy đến một chiếc xe, lái xe rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm đến nhóm vệ sĩ này.

Mà vệ sĩ tên Lão Sửu cũng khẽ gật đầu với Thiên Long, Địa Hổ, rồi xoay lưng đi lái xe.

“Đoạn Phi!”

Lúc này, Thiên Long, Địa Hổ chợt gọi Lão Sửu đang chuẩn bị lên xe.

Lão Sửu cứng đờ, sau đó vờ như không nghe thấy gì, lập tức chui vào xe ngay...

“Mẹ nó, giống quá, đúng là giống thäng nhóc đó lắm!”

Địa Hổ chăm chú nói.

“Đúng là rất giống, đôi mắt đó vẫn không thay đổi nhưng sao Đoạn Phi lại trở thành cái đuôi của một cậu ấm nhỏi nhoi vậy?”

“Không biết nhưng rõ ràng cậu ta không muốn nhận lại chúng tai”

Hai người thì thầm. Lúc này bác Khang nói: “Được rồi, sau khi về sẽ bàn lại chuyện này sau, chúng ta đi gặp cậu Trần trước, đưa cô gái này theo!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn