Thiên Mệnh Chí Tôn


Khóe môi nở một nụ cười mỉa mai, Trần Khiêm bước vào một căn phòng.

“Mẹ nó, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tao đánh mày chết đó, mày xem vết căn của mày nè, mày tuổi chó hả?”

Vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng vệ sĩ đang quát tháo.

“Thả tao ra, khốn nạn, có tin cậu Từ nhà tao mà đến là sẽ giết hết tụi bây hay không!”

Liêu Hồng măng. “Ha ha ha, cậu Từ? Tao sợ quá đi, mày không biết nhìn xem đây là nơi nào hả, cô bé, nói cho cưng nghe nhé, đắc tội với cậu Trần của Kim Lăng chúng tao, mày cứ chờ chết đi!”

“Cái gì mà cậu Trần? Tao đắc tội với cậu Trần Kim Lăng hồi nào?”

Liêu Hồng kinh hãi.

“Còn giả ngu à, người đã bắt mày hôm nay, là cậu Trần của chúng tao!”

“Hả? Là cậu ta à? Cái gì cái gì? Cậu ta là cậu Trần Kim Lăng?”

Mà Trần Khiêm thì lúc này mới đẩy cửa bước vào. “Cậu Trần!”

Hai vệ sĩ cung kính gật đầu ngay, sau đó biết điều đi ra ngoài.

“Cậu cậu cậu... Cậu muốn làm gì?” Bây giờ Liêu Hồng mới biết sợ.

Cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao lần trước lúc ở Surati, anh có thể làm nhiều người cùng xông đến.

Thì ra anh chính là cậu Trần!

“Đưa cô đến căn phòng này, cô nghĩ xem tôi sẽ làm gì?”

Trần Khiêm cười cười.

“Nhưng mà cậu Trần, tôi là người phụ nữ của cậu Từ mài” Liêu Hồng bị trói, giờ phút này, cô ta khẽ nói rồi sau đó cúi đầu.

Bộ dạng đó, muốn ngại ngùng bao nhiêu là ngại ngùng bấy nhiêu.

Đúng vậy, hai vệ sĩ kia nói không sai, nếu so sánh với cậu Trần thì cậu Từ chẳng là cái thá gì cả.

Nếu làm người phụ nữ của cậu Từ nhưng không được bước lên đỉnh cao.

Vậy thì làm người phụ nữ của cậu Trần cũng được.

Mặc dù đã từng có những mối hận thù nhưng hẳn cậu Trần vẫn yêu mến sắc đẹp của mình.

“Tôi không cần biết cô là người phụ nữ của ai, dù sao tôi cũng sẽ không chạm vào cô, nhưng bây giờ cô đã rơi vào tay tôi rồi. Cô phải trả hết món nợ này nhưng cô lại chẳng còn gì để trả, chi bằng dùng cơ thể cô đi!”

“Hả? Cậu có ý gì?”

Trần Khiêm vừa nói vừa đi ra ngoài, gọi điện thoại: “Alo, tìm vài tên ăn xin lang thang đến đây cho tôi...”

“Mẹ nó! Cậu muốn làm gì? Cậu quay lại đây cho tôi!!!” Liêu Hồng sợ tới mức thét với bóng lưng của Trần Khiêm.

Không cần nghĩ cũng biết Trần Khiêm có ý gì đúng không?

Mà Trần Khiêm, tất nhiên sẽ không chạm vào loại phụ nữ như Liêu Hồng.

Lập tức, Trần Khiêm ra ngoài ngay, thưởng thức ánh trăng đêm nay.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Lý Chấn Quốc đã gọi điện thoại đến.

“Ha ha cậu Trần, con nhóc này bị hù nên đã nói hết rồi, không ngờ cô ta còn biết được rất nhiều bí mật của tập đoàn Hải Sơn, hơn nữa cô ta đã đồng ý rồi, sẽ giúp chúng ta lấy được thứ chúng ta muốn!”

Lý Chấn Quốc cười cười.

“Đúng là ý kiến của tổng giám đốc Lý rất cao siêu. Nếu không nhờ anh nhắc nhở em thì đúng là em đã đánh cô ta một trận thật ác rồi!”

Trần Khiêm cười xấu hổ.

Chuyện này, tất nhiên Lý Chấn Quốc đã từng nhắc nhở Trần Khiêm.

“Thế thì cậu Trần cứ yên tâm đi. Nếu tập đoàn Hải Sơn vẫn có mắt như mù mà đắc tội với cậu, mong cậu hãy cho tôi một ngày một đêm, tôi sẽ cho cậu một đáp án khiến cậu cảm thấy hài lòng!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn