Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi không sao, Lý Việt, không cần cậu quan tâm!” Tần Nhã lạnh lùng nói. Chàng trai này mặc vest, trắng trẻo gọn gàng rất đẹp trai.

Rõ ràng nhìn thấy sự hờ hững của Tân Nhã nhưng lại không tức giận.

“Ây dai Tiểu Nhã, vòng tay của cậu vỡ rồi!”

Lúc này Triệu Đồng Đồng nhìn vòng tay đã vỡ thành từng mảnh, ngạc nhiên kêu lên.

“Trần Khiêm, sao cậu lại bất cẩn vậy? Chẳng lẽ thấy Lý Việt quan tâm Tân Nhã nên cậu không vui à?”

Một cô gái khác nói.

Mà câu nói này, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Lý Việt. Đúng vậy, Lý Việt rất thích Tân Nhã, thích đến mức sỉ dại. Nhưng Tần Nhã lại không hề có hứng thú với Lý Việt.

Cho dù điều kiện gia đình của Lý Việt rất tốt, nhưng Tân Nhã vẫn không thích là không thích.

Tất nhiên, không thể nói bởi vì Trần Khiêm cứu cô ấy một lần, nên cô ấy mến Trần Khiêm ngay.

Trên thực tế, Tân Nhã và các bạn cùng phòng đang trêu Trần Khiêm mà thôi. Bởi vì mọi người đều thấy răng, ban nấy Lý Việt hất Trần

Khiêm nên Trần Khiêm mới trượt tay.

“Không sao, một chiếc vòng mà thôi, tớ mua chiếc khác là được!"

Tần Nhã cũng thấy ngại, cứ đùa Trần Khiêm mãi, dù sao người ta cũng đã giúp mình.

“Cậu Lý, chúng tôi nhìn thấy, cậu và Trần Khiêm làm vỡ vòng tay của Tân Nhã nhà chúng tôi, chắc chẳn phải đền đó nha!”

Triệu Đồng Đồng nói.

Hiển nhiên, lúc các cô nói chuyện với Lý Việt đã nghiêm. túc tôn trọng hơn nhiều.

“Ha ha, tớ mua cho Tiểu Nhã chiếc mới là được, loại người thế này, sao mà đền nổi?”

Lý Việt khó chịu nhìn Trần Khiêm.

“Không có việc gì nữa thì tôi về trước đây, bạn Tân Nhã, cậu nghỉ ngơi nhé!”

Mà Trần Khiêm biết, nếu mình còn ở đây nữa, chỉ sợ lại bị mọi người trêu chọc, và còn người tên Lý Việt đang nhìn mình với ánh mắt thù địch này nữa.

Trần Khiêm không muốn so đo với mấy cô gái này.

Nếu muốn có được sự tôn trọng tuyệt đối thì quá đơn giản, mình lái xe lại đây đậu là được.

Dù sao thì, người ta cảm thấy bạn thật thà hay cảm thấy bạn dễ ức hiếp, chẳng phải là vì bạn không có tiền hay sao!

Hơn nữa, vốn dĩ hôm nay tiện tay giúp Tân Nhã, Trần Khiêm không muốn dây dưa quá nhiều.

Còn chuyện làm vỡ vòng tay, Trần Khiêm cũng suy nghĩ rồi, dù sao cũng liên quan đến mình, mua vòng mới đền cho. Tần Nhã thì chuyện này xem như xong.

Mà nhìn Trần Khiêm rời đi, mặc dù Tân Nhã muốn gọi Trần Khiêm lại nhưng hiển nhiên, anh không quen với những mối quan hệ thế này.

Chờ hôm nào có cơ hội đi.

Rời khỏi phòng y tế, Trần Khiêm đến thư viện đọc sách.

Chớp mắt đã đến trưa.

Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện thoại cho Trần Khiêm.

“Cậu Trần, mọi chuyện đã xong hết rồi, Kim Lăng, sẽ không còn tập đoàn Hải Sơn nữa!”

Lý Chấn Quốc cười nói. “Phiần tổng giám đốc Lý rồi!”

Trân Khiêm nói.

Còn về việc xử lý thế nào, tất nhiên là chèn ép rồi.

Lúc trước, nước sông không phạm nước giếng, vì muốn đôi bên cùng phát triển nên mọi người nhường nhau đôi phần.

Nhưng tập đoàn Hải Sơn muốn chơi thật thì sao có thể là đối thủ của gia tộc mình được!

“Đúng rồi cậu Trần, tôi vừa tra được, chủ tịch có sản nghiệp khác ở Kim Lăng, cũng hoạt động dưới danh nghĩa của cậu, cậu có đang bận không? Nếu không thì nhờ cậu ký thêm vài chữ, tất nhiên tôi sang tìm cậu cũng được!”

Lý Chấn Quốc cung kính nói. “Không cần đâu, để em sang đó đi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn