Thiên Mệnh Chí Tôn


Lý Thi Hàm còn gọi rất nhiều món ngon cho Trần Khiêm. “Tiểu Khiêm, cậu nói nhanh đi, sao bây giờ cậu giàu vậy?”

Nói này nói kia, cuối cùng Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng đề cập đến vấn đề họ quan tâm nhất.

“Giàu hả? Tôi giàu hồi nào, tôi đâu có tiền!”

Nhìn thái độ của hai người, Trần Khiêm cảm thấy buồn cười, cũng muốn trêu đùa nên trả lời rất đơn giản.

Chân giò gì gì đó, cho vào miệng như cơm.

“Phụt, cậu nghịch quá đi à, mới biết nha Trần Khiêm, cậu giả vờ hay thật đó!”

Lúc trước Trần Lâm học nghệ thuật nên tính cách khá cởi mở.

Vừa nói vừa véo đùi Trần Khiêm.

“Tôi... Tôi không có tiền thật mài!” Trần Khiêm nói.

“Hừ, không có tiền? Không có tiền sao cậu dám mua điện thoại năm sáu chục nghìn. Hơn nữa, không có tiền mà hôm nay cậu dám mua hai chiếc vòng ngọc! Hăm trăm năm mươi nghìn đấy, cậu đang lừa ai hả!”

Trần Lâm giận dỗi nói.

Lý Thi Hàm cũng trợn mắt nhìn Trần Khiêm.

“À à, cậu đang nói đến điện thoại và vòng ngọc hả, đó không phải là tiền của tôi. Tôi được người ta nhờ thôi, vòng ngọc hôm nay, tôi cũng phải nhanh chóng chạy về đưa cho người tail”

Trần Khiêm thật sự không muốn nói thật với bọn họ.

Nên anh lấp liếm cho qua chuyện, cùng lắm sau này làm người lạ cũng được.

“Hả? Gái gì? Không phải của cậu thật à?”

Trần Lâm và Lý Thi Hàm nhìn nhau, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

“Thi Hàm, gắp giùm tôi cái móng heo bên phía cậu đi, tôi

không với tới!” Trần Khiêm nói.

“Mẹ nó, ăn móng heo nữa hả, cậu là heo hả? Đã ăn nhiều vậy rồi mà còn muốn ăn nữa, cậu nhìn bộ dạng nghèo hèn của cậu đi!”

Lý Thi Hàm khoanh tay lạnh lùng nói.

Đúng vậy, mẹ kiếp, cứ ngỡ cậu ta phất lên rồi, còn mời cậu ta ăn cơm, kết quả... Mẹ nó chỉ là một thắng sai vặt thôi?

Mà Trần Lâm cũng ngồi cách xa Trần Khiêm hơn.

Sau đó lạnh lùng nó Jaiz! Trần Khiêm, lúc trước mặc dù tôi cảm thấy cậu nghèo nhưng ít nhất học giỏi, giúp ích cho. tương lai, bây giờ thì sao, tôi cảm thấy tương lai cậu hơi phế!”

Xưng hô cũng đổi từ Tiểu Khiêm thành Trần Khiêm.

“Chẳng phải ban nấy tôi đã nói rồi à, chờ sau này chúng ta sống ở Kim Lăng sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Các cậu sống tốt hơn tôi nên phải giúp đỡ tôi đó, dù sao chúng ta cũng làm bạn ba năm cấp ba mài”

Trần Khiêm nói.

“Trời ơi, giúp đỡ gì chứ, cậu thì biết gì! Đừng nhắc đến ba. năm cấp ba nữa, tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu mà. Cậu đi tâm sự với Thi Hàm đi, chẳng phải lúc đó, suýt nữa là hai người đã thành đôi rồi sao! Thi Hàm cũng thích cậu!”

Trần Lâm cố ý nói vậy cho Đinh Hạo nghe.

Sao Lý Thi Hàm lại không hiểu được chứ: “Trần Lâm, cậu có ý gì, cái gì mà tớ thích Trần Khiêm, tớ thích cậu ta hồi nào!”

Lý Thi Hàm tức giận ném đũa. Hai chị em thân thiết chuẩn bị cãi nhau. Định Hạo thì khuyên nhủ.

Thật ra Đinh Hạo cũng không biết phải làm sao, đẹp trai, có tiền, là lỗi của tôi à?

Mà Trần Khiêm không hề quan tâm, chỉ tiếp tục ăn cơm xem như trò hề.

Bỗng dưng lúc này.

Cửa phòng riêng mở ra.

Vài cảnh sát chợt bước đến. “Có phải là bọn họ hay không?”

Một anh cảnh sát chỉ vào nhóm người Trần Khiêm, lạnh lùng hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn