Thiên Mệnh Chí Tôn


“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chẳng phải tớ đã báo với ba tớ rồi hả, chắc chắn ba tớ sẽ nghĩ cách cho tớ thôi. Hơn nữa các cậu cũng sẽ không bị lập hồ sơ, yên tâm đi!”

Định Hạo gãi đầu nói.

“Rõ ràng bên phía Mã Phi không đồng ý giải quyết trong âm thầm, sẽ phải lập hồ sơ thôi!”

Trần Khiêm nói.

“Mẹ nó, ai cần cậu nhiều chuyện vậy. Đồ miệng thối như cậu, đúng là, ai gặp cũng xui xẻo!”

Trần Lâm mắng anh một cách không hề khách sáo.

“Được rồi được rồi, bây giờ có mảng cậu ta thì được ích lợi gì. Cậu ta muốn nói gì thì nói đi, dù sao người tham gia đánh nhau là tớ và Đinh Hạo! Trần Khiêm chỉ đang mỉa mai cười nhạo chúng tớ mà thôi!”

Lý Thi Hàm trợn mắt nói.

Không bao lâu sau, ba Đinh Hạo đến, hai bên được đưa đến phòng thẩm vấn gặp nhau, cảnh sát đứng ra hòa giải.

Ba của Đinh Hạo cũng quen được vài người, dù sao chuyện con trai mình đánh người, cũng đâu thể nhờ người bên tập đoàn thương mại ra tay.

Chẳng phải khiến người ta khinh thường hay sao.

Ông ta định dùng quan hệ của mình để hoài giải nhưng thế lực của bên phía người bị hại cũng rất mạnh, hai bên đang

căng thẳng giãng co.

Dù sao không cần biết là ai đánh ai trước, mà quan trọng, ai là người bị hại.

“Ba, nghĩ cách gì đi, con không muốn bị kết án đâu, vết bẩn này, sao sau này con sống nổi!”

Bây giờ Đinh Hạo mới biết sợ.

“Còn cháu nữa, chú cảnh sát, chú cũng thấy mà. Cháu chỉ đi theo thôi, cháu đâu có đánh ai đâu, cháu là giáo viên, mọi người đừng đánh dấu cháu mài!”

Trần Lâm cầu xin.

Lại nhìn về phía Mã Phi đối diện: “Mã Phi, chẳng phải trước kia chúng ta là bạn hả, anh quên rồi sao!”

“Hừ, tất nhiên tôi không quên, Lý Thi Hàm ngoại tình, cô cũng không thoát được đâu! Chuyện này, nhất định chị tôi sẽ điều tra rõ ràng!”

Mã Phi kiên quyết nói.

Ba Đinh Hạo thở dài, nhíu mày nói: “Cô Mã Hiểu Vân, tôi biết quan hệ của cô rộng nhưng có một vài việc, đừng ép người ta phải chết. Tôi có quen người trong tập đoàn thương mại Kim Lăng, chẳng lẽ chuyện này mà cũng phải nhờ người của tập đoàn thương mại Kim Lăng giải quyết?”

“Ha ha, ông đừng lấy tập đoàn thương mại Kim Lăng ra để hù dọa tôi, ông cho răng ông quen biết nhiều người quyền thế lắm à?”

Mã Hiểu Vân khoanh tay.

Ba của Định Hạo cần môi bảt đầu liên hệ với người của tập đoàn thương mại.

Mà Mã Hiểu Vân thì cũng bắt đầu liên hệ với Mã Hân Nhiên.

Tại sao?

Bởi vì Mã Hân Nhiên có nói với mình về chuyện lần trước, em gái nói một chàng trai tóc bạc đã dẫn người lái bảy tám chiếc Maybach đến cứu bọn họ.

“Hân Nhiên à, bây giờ chị có chuyện này cần phiền em. Chàng trai đã cứu em lần trước, chẳng phải em có số điện thoại của cậu ta hay sao, có thể liên hệ giúp chị không. Em trai của chúng ta bị đánh rồi, chẳng phải cậu ta nói với em là có chuyện gì cứ tìm cậu ta sao, bảo cậu ta giúp đi!”

“Alo, anh Lý, là tôi là tôi đây ạ. Tôi là kế toán bên núi Vân Bàng, lần trước ăn cơm, chẳng phải anh Lý đã nói sau này tôi gặp chuyện gì thì có thể... Đúng đúng đúng, tôi gặp chuyện rồi ạt

Hai người đều thể hiện điểm mạnh của mình.

Làm Trần Lâm và Lý Thi Hàm đứng bên cạnh nhìn mà ngơ ngác.

Mẹ nó, Đinh Hạo và Mã Phi, thì ra ai cũng có núi để dựa.

Lúc trước bọn họ cứ ngỡ Mã Phi là tên lính quèn chỉ biết phấn đấu ở thời điểm mấu chốt thôi nhưng bây giờ thì sao, chị người ta còn quen cả người lái Maybach.

Lý Thi Hàm cứ có cảm giác cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì đó!

Đúng thật, bây giờ Lý Thi Hàm đã hiểu rõ câu nói:

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh trai nghèo!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn