Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau khi hai bên gọi điện thoại xong thì cứ chờ đợi trong căng thẳng.

Gặp phải trường hợp này, phía cảnh sát cũng không biết nên nói gì, thậm chí việc nên giải quyết công khai hay giải quyết riêng, đợi bọn họ đấu xong rồi hãng trả lời.

“Cuối cùng ai sẽ lợi hại hơn ai đây?”

Lý Thi Hàm cũng ngập ngừng do dự.

Có lúc cô ta mong là Đỉnh Hạo, có lúc cô ta lại mong là Mã Phi - người vẫn luôn yêu mình say đắm.

Tóm lại cô ta đang rất bối rối.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên trong phòng tạm giam.

Rất gấp gáp, hình như rất nhiều người đến. “Trời đất, ba? Có phải là tổng giám đốc Lý đến không?” Đỉnh Hạo phấn khởi!

“Sao lại thế được, chuyện thế này, phía Tổng giám đốc Lý sẽ không đích thân ra mặt đâu!”

Ba Đinh Hạo thì thầm. Cửa phòng bị mở ra. Một nhóm đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước đến.

“Chính ủy Triệu, cục trưởng Lưu!” Hai cảnh sát vội vã cúi chào.

Có không ít người khí chất ngời ngời đứng phía sau.

“Chính ủy Triệu, tôi là người đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý!" Ba Đinh Hạo vừa thấy thì đã kích động sắp run lên.

“Cục trưởng Lưu, chúng tôi là người bị hại, cũng đã liên hệ với cô Mã Hân Nhiên, người bị đánh là em trai của cô Mã Hân Nhiên!”

Mã Hiểu Vân hít một hơi thật sâu.

Lúc đó em ấy đã nói mình được bảy tám chiếc Maybach đến cứu, cô ta không tin, bây giờ vừa được chứng kiến năng lực của em họ, mạnh hơn cô ta rất nhiều.

Kinh động cả chính ủy Triệu và cục trưởng Lưu!

Bởi vậy hai bên đều thể hiện lập trường của mình với hai vị lãnh đạo.

“Hừ, gì mà Tổng giám đốc Lý, gì mà em trai! Tiểu Vương, đã điều tra toàn bộ quá tình chưa?”

Triệu Cương hỏi.

“Đã điều tra rõ, Mã Phi đã gây hấn ở tiệm vàng Thái Hòa, đánh Lý Thi Hàm, sau đó Lý Thi Hàm gọi người đến đánh Mã Phil”

“Được, tôi thấy hai bên chẳng ai nhường ai đúng không, vậy không cần phải giải quyết công hay tư gì cả, cứ đi theo trình tự bình thường, tạm giam và phạt tiền! Tất cả những người gây rối đều phải bị tạm giaml”

Triệu Cương lạnh lùng nói.

Ngay lập tức, hai bên đều ngơ ngác.

“Ý gì đây? Chẳng phải đến để hỗ trợ à?”

Mã Hiểu Vân không ngờ sự kiên quyết của mình lại đẩy em trai vào tròng.

Chuyện gì đang xảy ra?

Không phải là người của em họ à? Nếu không phải thì chuyện này cũng đâu đáng phải kinh động đến chính ủy và cục trưởng!

“Anh là anh Trần Khiêm đúng không?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn