Thiên Mệnh Chí Tôn


Lại nói đến Trần Khiêm cũng đã đến.

Cũng cầm vòng tay của mình.

Mặc dù Tân Nhã không cho mình mời nhưng Trần Khiêm đã suy nghĩ cẩn thận, sau khi mời các cô ăn nốt bữa sáng này thì mọi thứ sẽ thế thôi.

Cho nên Trần Khiêm dự định bỏ tiền túi.

Nhưng vừa bước đến lại thấy Lý Việt đang theo đuổi Tân Nhã cũng đang đây, hơn nữa rõ ràng cũng đang tặng quà cho Tần Nhã.

“Trần Khiêm, bên này bên này!”

Tân Nhã không đếm xỉa đến Lý Việt mà cứ nhìn về phía cửa cầu thang, sau khi thấy Trần Khiêm thì cười vẫy tay với anh.

“Sao thăng nhóc này lại ở đây?”

Lý Việt vừa thấy Trần Khiêm thì sảc mặt khó chịu hẳn lên.

Thỉnh thoảng mới có một lần được ở bên cạnh nhóm Tân Nhã, Lý Việt nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm thì cũng chẳng ghen tị nổi.

Nhưng bây giờ, rõ ràng quá thân thiết với Tân Nhã.

“Tất nhiên phải ở đây rồi, Tân Nhã cố ý mới Trần Khiêm ăn bữa sáng hôm nay đó, cậu Lý, cậu đang ngồi chỗ của Trần Khiêm đói”

Lúc này Triệu Đồng Đồng nói.

“Ô? Trần Khiêm, tay cậu đang cầm gì đó?”

“Hôm qua tôi không cầm chắc nên bất cẩn làm vòng ngọc của Tần Nhã vỡ nên tôi mua đền cho cậu ấy!”

Trần Khiêm nói thẳng.

“Trần Khiêm, chẳng phải tôi đã nói cậu không cần phải đền sao, sao cậu còn mua? Cậu tiêu nhiều tiền đền vòng cho tôi làm gì! Tôi cũng đâu trách cậu!”

Thỉnh thoảng Tân Nhã cũng nghe bạn cùng phòng nói gia cảnh nhà Trần Khiêm không được khá giả.

Bây giờ thì sao, rõ ràng cậu ấy đã giúp mình mà mình lại làm cậu ấy tiêu nhiều tiền như vậy.

Sao lòng mình thấy thoải mái được đây.

Hơn nữa chiếc vòng vài chục nghìn này, Tân Nhã thật sự không hề quan tâm.

Nên mới sốt ruột nói ngay.

“Hừ, thẳng nhóc này mà tiêu nhiều tiền như vậy, Tiểu Nhã cậu nghĩ nhiều rồi, sợ là mua chiếc vòng vài đồng ở chợ đêm thôi!”

Lý Việt hừ lạnh nói.

“Ha ha ha, chúng tôi biết mà, chẳng lẽ chiếc vòng năm mươi nghìn của Tân Nhã, mà Trần Khiêm có thể bỏ tiền mua đền cho Tiểu Nhã thật sao!”

Triệu Đồng Đồng cười lớn: “Cậu Lý, cậu nhanh chóng nói giá tiền chiếc vòng cho chúng tôi nghe đi, chúng tôi không đoán ra thật mài”

“Được rồi được rồi, tôi nói là được chứ gì, cũng không bao. nhiêu tiền, một trăm hai mươi nghìn thôi!”

Lý Việt nói xong thì nhìn về phía Tân Nhã muốn thấy thái độ của Tân Nhã.

Nhưng Tần Nhã vẫn lạnh lùng như cũ. Những cô gái khác thì kinh ngạc. “Mẹ nó, một trăm hai mươi nghìn!” Triệu Đồng Đồng thét lên.

Những cô gái còn lại thì há miệng.

Ngay cả các cô gái đang dùng bữa trong tiệm ăn sáng cũng liên tục nhìn sang bên này.

Đúng vậy, vừa nhìn bề ngoài của chiếc vòng là biết không phải món đồ bình thường.

Vừa nghe giá là một trăm hai mươi nghìn thì còn ngạc nhiên hơn.

Thái độ nhìn Lý Việt của các cô đều thay đổi.

“Cậu Lý, đúng là cậu sẵn sàng chỉ bất cứ thứ gì cho Tiểu Nhã!”

Một cô gái ghen tị nói.

Dù sao cũng là một trăm hai mươi nghìn, chỉ để mua một món quà, phải tài giỏi đến mức nào mới dám làm.

Có cô gái nào lại không thích chàng trai như vậy. Có cô gái nào lại có thể cưỡng lại sự mê hoặc như vậy? “Tiểu Nhã, cậu thích không!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn