Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chiếc vòng ngọc này... Là chiếc vòng trước đây bà nội tôi từng đeo, tôi cũng không có gì để đền cả, vậy lấy nó đi...”

Trần Khiêm nói dối.

“Trời má, Trần Khiêm, có phải là cậu không biết giá trị của cái vòng ngọc này không? Cậu đưa nó cho Tân Nhã cậu chắc chăn sẽ không hối hận chứ, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu hối hận còn kịp đấy!”

Trái tim đang lơ lửng của Triệu Đồng Đồng lúc này mới bình tĩnh lại.

Mẹ kiếp, vừa rồi thật là bị dọa chết khiếp mà, Trần Khiêm mà lại có thể mua nổi chiếc vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn tệ, chẳng lẽ Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu khiêm tốn à.

Triệu Đồng Đồng cũng là một người không khinh thường Trần Khiêm.

Nhưng lại cảm thấy Trần Khiêm là một người tầm thường, nếu bỗng chốc trở thành một cậu ấm thì cũng thấy khó chịu.

May quá, không phải.

“Trước đây không biết, giờ thì biết rồi, hối hận gì chứ, Tân Nhã, cậu cầm lấy đi!"

Trần Khiêm vừa nói vừa đẩy vòng ngọc qua cho Tân Nhã.

Chuyện xấu hổ như vậy đã xảy ra rồi, Trần Khiêm chỉ có thể nói dối đến cùng thôi, cũng không thể đem tặng rồi mà còn đòi lại được.

Tân Nhã thì chỉ mở to mắt nhìn Trần Khiêm.

Chiếc vòng ngọc này quý giá như vậy, gần như là thứ quý giá nhất trong nhà họ đi, bây giờ nói cho mình là cho luôn như vậy sao?

Trong lòng Tân Nhã hơi cảm động.

Lý Việt tức giận đứng một bên.

Cái vả vào mặt này rất đột ngột!

Đặc biệt là ở trước mặt nữ thần của mình, nếu còn ở lại nữa thì người mất mặt chắc chắn là cậu ta.

Ngay sau đó, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Trần Khiêm thì tức giận bỏ đi.

Chắc chắn Trần Khiêm cũng không muốn ở lại lâu hơn.

Ban đầu anh muốn kết thúc chuyện này luôn, nên cũng không ăn sáng.

Nếu không thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.

Cũng tìm ra một cái cớ chuẩn bị xuống dưới lầu.

“Trần Khiêm, cậu đứng lại

Tân Nhã cầm theo vòng ngọc Long Vân Trần Khiêm tặng đuổi theo xuống lầu.

Sau khi ngượng ngùng liếc nhìn Trần Khiêm thì đưa vòng ngọc Long Vân cho Trần Khiêm: “Cậu có ý gì chứ? Vòng ngọc của bà nội cậu để lại cậu, cậu đưa tôi làm gì? Hơn nữa chiếc vòng của tôi cũng không đáng giá nhiều như vậy!”

“Hả? Tôi có ý gì đâu chứ? Cái này cậu cứ xem như tôi đền cho cậu đi!”

Nếu Trần Khiêm nói ở đó mình còn năm mươi nghìn tệ nữa, có muốn đổi lại không? Mở miệng nói cái này quả thật xấu hổ quá.

“Gì mà xem như cậu đền cho tôi chứ, đây là thứ quý giá nhất nhà cậu, hơn nữa lại còn là bà nội cậu để lại cho cậu, chắc chăn là muốn cho cháu dâu tương lai nhà họ Trần rồi, giờ cậu cứ đưa tôi làm gì chứ, cũng không biết vừa nấy lúc cậu đi, nhóm Đồng Đồng nói cái gì...”

Mặt Tân Nhã hơi đỏ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn