Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tiểu Nhã Tiểu Nhã, đưa cho cậu ấy mà cậu ấy không cần à”

Thấy Tân Nhã lên lầu, mấy cô gái cười hỏi.

“Ha ha ha, quả nhiên, tớ đoán không sai chút nào mà, tên Trần Khiêm này chäc chản là thích cậu rồi đấy Tiểu Nhã, vả lại không phải là thích bình thường đâu, còn đem thứ quý giá nhất trong nhà bọn họ tặng cho cậu mà, vậy là đủ hiểu tất cả rồi"

Triệu Đồng Đồng tự tin nói. “Phải đấy, có thể ban nấy các cậu không để ý, chứ tớ để ý thấy ánh mắt Trần Khiêm nhìn Tiểu Nhã cứ như sợ Tiểu Nhã sẽ từ chối không nhận vòng ngọc của cậu ấy vậy!”

Ôi, phải biết là loại ngọc bội này chỉ dành cho cháu dâu tương lai thôi, ha ha, tên Trần Khiêm này rất thông minh đấy!”

Mấy cô gái khác cũng nói.

“Được rồi, các cậu đừng nói nữa, Trần Khiêm không tâm địa gian xảo như các cậu nói đâu, sau này các cậu ít trêu chọc người ta thôi!”

Tần Nhã cười khổ.

“Ôi chao ơi, Tiểu Nhã cậu lại bảo vệ Trần Khiêm kìa, all! Chẳng lẽ Tiểu Nhã cậu...”

Triệu Đồng Đồng giả vời ngạc nhiên trợn lớn mắt.

“Cậu nói vớ vẩn gì vậy, Đồng Đồng, đợi lát nữa tớ phải mua cho cậu ba lồng bánh bao, cho cậu ăn hết luôn, để chặn cái miệng của cậu lại!”

Mấy cô gái ríu rít cười nói.

Lúc này Trần Khiêm cũng không đi thư viện nữa, bởi vì giờ mà đến thư viện thì đã chật kín người rồi.

Cứ cầm sách về kí túc xá học thôi.

Không ngờ, lúc chuẩn bị đi ăn trưa với nhóm Dương Huy. Tân Nhã lại gửi tin nhắn wechat.

“Trần Khiêm, cậu ăn trưa ở căn tin nào vậy?”

Tân Nhã hỏi.

“Đi với bạn cùng phòng, để xuống dưới xem thử rồi nói sau, sao thế?”

Trần Khiêm hơi bất ngờ.

“À à, cậu đi với bạn cùng phòng à, vốn còn muốn bảo cậu ra ngoài cùng ăn một bữa, dù sao thì cậu cũng giúp tôi hai lần mài”

“Hai lần?”

“Phải đấy, cậu cõng tôi đến phòng y tế một lần, với lại cậu giúp tôi đuổi được Lý Việt như ruồi nhặng chạy đi rồi, ha ha, hôm nay cậu ta ngại đến tìm tôi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được rồi!”

“Khụ khụ, Lý Việt cũng rất tốt, cậu ấy rất thích cậu!”

“??? Cậu có ý gì vậy, tôi với Lý Việt mà thành một cặp, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tôi sao?”

“Tôi đâu có ý đó!”

“Cậu có ý gì cũng vô ích cả thôi, tôi không bằng lòng ở bên một người mà tôi hoàn toàn không có cảm giác gì. Phải rồi, buổi chiều tôi phải đến thư viện học, cậu giữ giúp tôi một

chỗ đi, đến đó học chung, có người kèm cặp cũng tốt!”. truyện teen hay

Trần Khiêm nhìn điện thoại, đã không còn biết phải trả lời thế nào nữa rồi.

Tân Nhã người ta chắc chắn là không có ý gì với mình.

Nhưng còn mình thì sao, ở cùng một chỗ với cô gái như Tần Nhã, trong lòng mình cứ cảm thấy khó chịu, hơn nữa Trần Khiêm sợ mình sẽ thích cô gái này mất.

Nghĩ lại thì, những việc như vậy vẫn nên ít làm thì hơn.

Dứt khoát không trả lời.

Lúc này mới cùng nhóm Dương Huy xuống lầu ăn cơm.

Ăn cơm xong Trần Khiêm cũng không đến thư viện mà ở kí túc xá ôn bài.

Chẳng mấy chốc đã sắp hết buổi chiều rồi. Lúc này, Tân Nhã lại gửi tin nhắn đến: “Sao cậu không đến? Tôi giữ cho cậu một chỗ tốt này, đợi

cậu từ một rưỡi đến tận bây giờ, có phải cậu bận việc khác không?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn