Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm ngờ vực nói.

“Cậu thế nào trong lòng cậu còn không biết à? Hừ, cậu có biết cậu cho Tiểu Nhã leo cây mấy lần rồi không?”

Triệu Đồng Đồng nhướng mày, tức giận nói. Khụ khụ.

Trần Khiêm cũng không ngờ là chuyện này.

Triệu Đồng Đồng lại nói: “Cậu có biết khoảng thời gian trước mỗi ngày Tiểu Nhã đều dậy sớm hơn hai mươi phút so với trước đây để chạy đến thư viện giành chỗ không? Bọn tôi hỏi cậu ấy sao lại đi sớm như vậy, cậu ấy nói sau này Trần Khiêm sẽ học chung với chúng ta. Sau đó thì sao, mỗi lần có được chỗ tốt rồi thì cậu lại nói cậu có việc không đến được!”

“Với lại chiều hôm đó, Tiểu Nhã đã hẹn xong với cậu luôn rồi, hơn nữa còn mua trái cây cho cậu, bảo là đã nói với cậu rồi, chiều sẽ cùng đến thư viện, cuối cùng thì sao, cậu lại không đến!”

“Liên tiếp hai ngày đấy anh hai, còn chưa kể ậ ấy mời cậu ăn cơm, cậu ấy sợ cậu không quen ăn đồ ở ngoài nên đã đặt cơm ở căn tin, muốn mời cậu ăn trưa, vả lại cậu ấy sợ bọn tôi sẽ cười nhạo cậu nên không để bọn tôi đi cùng. Mẹ nó, cuối cùng cậu lại cho cậu ấy leo cây!”

“Cậu trốn cái gì chứ? Không thể làm một chàng trai đứng. đắn được à, hơn nữa theo tôi thấy, Tiểu Nhã rất có cảm tình với cậu, bọn tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại có cảm tình với cậu, nhưng cậu thật sự đã làm Tiểu Nhã thất vọng rồi!”

Triệu Đồng Đồng nói ra những lời này giống như bắn súng liên thanh vậy.

Trần Khiêm nghe xong, trong lòng bỗng dưng có cảm giác tự trách.

Quả thật vậy, Tân Nhã ba lần bốn lượt mời mình nhưng đều bị mình từ chối.

Trần Khiêm chỉ nghĩ rằng Tân Nhã đã khách sáo rồi, không ngờ cô ấy lại nói thật, hơn nữa mời mình đi căn tin cũng đã đặt cơm xong hết cả rồi.

Khiến cho Trần Khiêm cảm thấy rất có lỗi với người ta.

“Cậu có biết trước đây Tiểu Nhã nói cậu thế nào không?” “Nói thế nào?”

“Tiểu Nhã nói cậu là người rất trung thực, rất tốt bụng, cũng rất dễ thương nữa. Cậu ấy rất tò mò về cậu, nói đây là người bạn khác giới duy nhất mà cậu ấy đối xử chân thành, cuối cùng thì sao... Tôi nhổ vào, bây giờ Tiểu Nhã xảy ra chuyện, cậu không nghe cũng chẳng hỏi, hơn nữa cậu còn nhàn nhã ở đây mời người đẹp uống trà sữa! Xem như Tiểu Nhã mù mất rồi!”

Triệu Đồng Đồng măng xong, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

Còn Trần Khiêm thì hơi ngạc nhiên: “Tân Nhã xảy ra chuyện?”

“Không phải Tiểu Nhã xảy ra chuyện, vừa nãy tức quá nói lung tung. Là mẹ cậu ấy ngã bệnh, bệnh rất khó điều trị, nói đến lại càng tức mà, buổi chiều ba ngày trước, chẳng phải Tiểu Nhã gọi cậu đến căn tin cùng ăn cơm sao, lần đó cậu ấy đem cơm từ nhà đến ăn, ngồi ở căn tin đợi cậu. Con mẹ nó cậu nói cậu có việc bận, cũng trong lúc đó, nhà cậu ấy gọi đến nói mẹ cậu ấy ngất rồi, Tiểu Nhã lập tức xin nghỉ quay về!”

“Với cả bọn tôi thấy, cậu hoàn toàn đâu có xem Tiểu Nhã là bạn, vậy cậu tặng cho cậu ấy chiếc vòng ngọc quý giá như vậy làm gì chứ?”

Triệu Đồng Đồng khinh bỉ liếc Trần Khiêm.

Sau đó trà sữa của cô ta cũng đã làm xong, trả tiền rồi xoay người đi luôn.

Trần Khiêm thì lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Trong lòng có một nỗi đau không thể tả được.

Tất nhiên là không liên quan đến tình cảm tình yêu gì gì đó rồi.

Rõ ràng Tần Nhã đã xem mình là bạn.

Còn mình thì sao, lại đối xử không thật lòng với người bạn này. Bây giờ nhà cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa buổi chiều xảy ra chuyện, cô ấy còn đợi mình cùng ăn cơm.

Trong ba ngày này mình cũng không liên lạc với cô ấy.

Bậy giờ Trần Khiêm mới mở vòng bạn bè của cô ấy ra xem, quả nhiên, Tân Nhã có nói: Mẹ ơi, hi vọng lần này mẹ có thể tai qua nạn khỏi, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi! Vì mẹ, con với ba sẽ tìm một người bác sĩ giỏi nhất trên đời này, chắc chẳn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ thôi!

Là trạng thái được đăng ba ngày trước.

Ôi, ngay cả một câu quan tâm mình cũng chẳng hỏi!

Nghĩ thế nào cũng thấy hình như mình không phải con người mà.

Cũng không biết có thể giúp thế nào. Lúc này thấy Triệu Đồng Đồng vẫn chưa đi xa, Trần Khiêm đuổi theo.

“Làm gì đấy?” Triệu Đồng Đồng lạnh lùng nói.

*À à, tôi muốn hỏi mẹ của Tiểu Nhã ở bệnh viện nào, bị bệnh gì vậy?” Trần Khiêm hỏi.

“Đệch, bây giờ còn muốn hỏi nữa à, cậu cút ngay!”

Triệu Đồng Đồng uống một ngụm trà sữa rồi mằng, nhưng vẫn nói:

“Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, bệnh rất phức tạp, rất nhiều bác sĩ đều bó tay rồi, bây giờ cũng không thể chẩn đoán được, dù sao thì giới y học rất hiếm có, còn cụ thể thế nào thì tôi không rõ!”

Nói xong, Triệu Đồng Đồng bỏ đi.

Trần Khiêm bối rối, mình nên đi thăm không? Hay là không đi nhỉ?

Nếu đi thăm, mình sẽ nói gì, hơn nữa mình cũng không giúp được gì.

Phải rồi!

Trần Khiêm đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó là bây giờ mình đã độc lập năm quyền kiểm soát cơ sở khẩn cấp rồi.

Bao gồm cả lực lượng y tế và tình báo vũ trang. Bác Khang nói, những lực lượng này đều đạt mức cao. cấp trên thế giới, không biết năng lực y tế của mình có giúp được gì không.

Nghĩ đến đây, Trần Khiêm gọi cho Thiên Long Địa Hổ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn