Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau khi biết được bệnh tình của mẹ Tân Nhã đã được chữa khỏi, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuộc sống vẫn trôi qua bình thường.

Buổi tối cùng ngày, Trần Khiêm mang tài liệu đến thư viện.

Vừa mới đến cổng đã nhìn thấy một cô gái đang đứng ở thư viện, hình như đợi ai đó.

Trần Khiêm sững sờ.

Cô gái thân hình cao ráo, mặc một bộ quần áo ôm sát người màu đen, không phải Tân Nhã thì còn là ai được chứ!

Tân Nhã ngẩng đầu, vừa hay cũng nhìn thấy Trần Khiêm “Bạn Tần Nhã, cậu cũng đến thư viện học à?”

Trần Khiêm hơi ngượng ngùng hỏi.

“Không phải, tôi đến trả tài liệu!”

Tân Nhã qua loa nói.

Về chuyện trước đây, trong lòng Trần Khiêm rất áy náy.

Lúc này nói: “Cậu ăn cơm chưa, tôi mời cậu đi căn tin ăn cơm nhé? Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện của bác gái! Bác gái đã tốt lên chưa?”

“À à, cảm ơn cậu, mẹ tôi khỏi bệnh rồi, ăn cơm thì thôi không cần đâu, tôi hẹn bạn rồi!”

Tân Nhã lịch sự gật đầu với Trần Khiêm. Trần Khiêm cũng không biết nên nói thế nào.

“Phải rồi bạn Trần Khiêm, đây là chiếc vòng ngọc Long Vân mà cậu tặng tôi, trước đây tôi muốn giữ giúp cậu, nhưng mà tôi nghĩ thứ này quý giá như vậy, để tôi giữ cũng không tốt lắm, dễ khiến người khác hiểu lầm, giờ tôi trả nó cho cậu. Còn chiếc vòng ngọc của tôi cậu cũng không cần đền đâu!”

Nói xong, Trần Nhã lấy chiếc vòng ngọc từ trong cặp ra, mỉm cười trả lại cho Trần Khiêm.

Lúc này, một chiếc BMW 7 series lao tới.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Việt đeo kính râm thò đầu ra: “Hi hi, Tiểu Nhã, tớ đến muộn ba phút, tối nay chúng ta đi ăn ở đâu đây, địa điểm tùy cậu chọn!”

“Tìm đại một nhà hàng Tây là được rồi, tôi cũng không kén ăn! Với lại hôm nay để tôi mời cậu, dù sao thì mấy hôm trước ở bệnh viện cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng mẹ tôi, buổi trưa vừa mời cậu rồi, nhưng tối nay là một mình tôi mời cậu!”

Vừa nói cười, Tân Nhã vừa lướt ngang qua mặt Trần Khiêm, ngồi vào ghế phụ lại.

“Tối nay có một bộ phim hay lắm, tôi muốn đi xem phim nữa!”

Tần Nhã nói.

Mặt Lý Việt như hoa đào nở, quả thực là vui chết đi được: “Được chứ được chứi”

Khởi động xe, Lý Việt đắc ý liếc Trần Khiêm sau đó chở Tân Nhã đi.

Trần Khiêm sững sờ đứng một bên nhìn người ta đi xa, đối với Tân Nhã không phải là tình yêu nhưng trong lòng lại hơi chua chát khó chịu.

Đặc biệt là Trần Khiêm nghe hiểu, xem ra công lao mình cử đội ngũ y tế đến bệnh viện đã bị Lý Việt giành mất rồi.

Tân Nhã rất cảm kích Lý Việt, mối quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn.

Có cần phải nói ra sự thật không?

Ôi!

Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, mày nói ra sự thật để làm gì chứ? Chẳng lẽ là để Tân Nhã cảm kích mày lần nữa sao, bây giờ chẳng phải đã giống như mày tưởng tượng rồi sao, chuyện chiếc vòng ngọc cũng kết thúc rồi.

Lý Việt rất thích Tân Nhã, mình cũng có Mộc Vũ rồi, thuận nước đẩy thuyền như vậy hình như cũng rất tốt!

Về Trần Nhã đã cùng Lý Việt rời khỏi trường.

“Tiểu Nhã, cậu nói xem ăn ở nhà hàng nào thì ngon đây? Tớ biết có một nhà hàng Tây, bên cạnh có một rạp chiếu phim, nhưng đương nhiên, cụ thể muốn đi đâu thì do cậu chọn...”

Lý Việt phấn khích nói.

Ban nãy, bỗng dưng nhận được wechat của Tần Nhã, cô ấy muốn mình đến đón cô ấy, quả thật là phấn khích chết đi được.

“Dừng xe ở phía trước đi..."

Lúc này, Tân Nhã mới thu lại ánh mắt ảm đạm đang nhìn gương chiếu hậu lại, nhàn nhạt nói.

“Hả? Ở đây đâu có nhà hàng Tây!"

“Tôi không đi nhà hàng Tây nữa, dừng xe, tôi muốn về nhà!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn