Thiên Mệnh Chí Tôn


Còn bây giờ hai người tận mắt thấy Trần Khiêm chuyển khoản.

Quan trọng nhất, là không thấy rõ giá trị số dư trong tài khoản của Trần Khiêm, nhưng trên màn hình có hàng loạt con sốt

“Hai người đẹp, hai người uống gì? Không thì uống chút rượu vang đỏ nhé, tôi đặc biệt gọi cho hai người đấy, yên tâm đi, lát tôi sẽ lái xe đưa hai người về!”

Lúc này, Lý Việt nhìn Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.

Tin rằng hai cô gái cũng đã thấy bản lĩnh của mình rồi.

Thế nhưng.

Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đồng thanh trả lời: “Không cần đâu, bọn tôi không uống!”

Sau đó Triệu Nhất Phàm nói với Trần Khiêm:

“Tiểu Khiêm, cậu uống gì, tôi rót cho cậu!” Dứt khoát lơ luôn Lý Việt.

Khiến Lý Việt khó chịu như nuốt phải ruồi.

Mẹ kiếp, tại sao chứ? Tại sao nữ thần trong lòng mình lại tốt với Trần Khiêm như vậy chứ?

Nói thật, trước đây Lý Việt chưa từng xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng bây giờ Trần Khiêm thật sự là kẻ thù lớn nhất của cậu ta rồi!

Tiếc thật, Lý Việt muốn mượn bữa cơm này để dồn ép Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm lại không chủ động nói chuyện mà cũng chẳng tiếp lời. Mình chủ động dẫn đề tài đến Trần Khiêm thì Trần Khiêm cũng chỉ trả lời bằng cách lắc đầu cười khổ.

Có cảm giác bất lực như đấm vào bông vậy.

Quả thật là sốt ruột chết mất.

Đợi đến sau khi ăn xong bữa trưa.

Từ Hà sắp xếp chỗ ở, đang chuẩn bị gọi xe.

Lúc này nghe Lý Việt nói: “Không cần gọi xe đâu, bọn tôi lái mấy chiếc xe đến lận, mọi người muốn đưa cô đi đâu, chúng ta cùng đi là được rồi, đi thôi, cùng đến bãi đỗ xe!”

“Với lại hai người đẹp này, hai người ngồi xe tôi đi, xe tôi vừa lớn vừa thoải mái!”

Lý Việt mời Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm. Cả hai cô gái đều không nói gì. Lúc này, mọi người cũng đến bãi đỗ xe rồi.

Lý Việt ấn vào chìa khóa xe trong tay, hai tiếng biu biu vang lên.

Trên xe trực tiếp khởi động.

Vừa chuẩn bị lái. Thì nghe thấy một cậu em bên cạnh chào:

“Anh Lý, anh chậm một chút, chiếc xe bên cạnh, bên phải anh chật quá, anh chậm một chút!”

“Mẹ nó, bên cạnh chật thì sao chứ, chẳng phải chỉ là một chiếc Phideon thôi sao!”

Xi!

Ban đầu Lý Việt lái còn chậm, nhưng nghe thấy cậu em nói thế thì lòng hư vinh nổi lên.

Nếu mình thật sự lái từ từ ra, vậy chẳng phải mình sợ sao

Ngay lập tức giậm chân ga muốn dịch chiếc xe ra.

“Rầm!”

Bỗng nhiên, vang lên một tiếng rất rõ.

Lý Việt cảm giác như thân xe của mình chấn động, sau đó đuôi xe quệt vào chiếc xe bên cạnh, mà còn rất nghiêm trọng nữa!

“Con mẹ nó chứ!”

Lý Việt vỗ mạnh vào vô lăng, tức giận đi ra ngoài.

“Anh Lý, phải làm sao bây giờ?” Vương Lượng hơi căng thẳng nói.

“Hoảng cái đếch gì chứ, gọi cho chủ xe đi, chẳng qua là ném cho họ mười nghìn hai mươi nghìn tệ thôi mài”

Lý Việt không quan tâm nói.

“Không phải đâu anh Lý, anh nhìn kĩ lại đi, chiếc xe này không phải là Phideon đâu, mà là Phaeton, còn là biển số chữ nữa!"

“Cái gì?”

Lý Việt kinh hoàng, phải biết là Phideon, ít nhất ba trăm nghìn tệ là có thể mua được.

Nhưng Phaeton thì không giống vậy, mặc dù đã ngừng bán rồi nhưng hiện tại giá cũng phải một hai triệu đấy!

Nhìn kĩ lại, thì đúng là Phaeton rồi!

Tiêu rồi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn