Thiên Mệnh Chí Tôn


Mẹ Lý Mỹ tươi cười rạng rỡ.

"Được rồi, vậy chúng ta đi tìm một chiếc xe du lịch ngắm cảnh nhé. Bao nhiêu người nhỉ? Tớ thấy phải tìm xe tol"

Đinh Hạo lên tiếng. Nói rồi nhìn sang phía Dương Huy chuẩn bị điểm danh.

"Đệch, Trần Khiêm?"

Đinh Hạo ngạc nhiên, không ngờ Trần Khiêm lại ở đây.

Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng sửng sốt, nhìn về phía Trần Khiêm, thật không ngờ lại chạm mặt Trần Khiêm.

Lần trước, bởi vì Đinh Hạo và Mã Phi đánh nhau mà mọi người bị bắt, cuối cùng được Trần Khiêm dẫn ra.

Thật sự là chuyện này đã tát thẳng vào mặt mọi người! Rốt cuộc Trần Khiêm là ai?

Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều suy đoán.

Chẳng lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn giỏi giang?

Suy đoán này khiến Trần Lâm và Lý Thi Hàm rất khó chịu. "Trần Khiêm, cậu đến rồi à!"

Vì vậy bây giờ hai cô gái chào hỏi Trần Khiêm, thái độ khiêm tốn hơn nhiều.

"Hả? Đinh Hạo, các cậu cũng quen tên này ư?" Vương Lượng ngạc nhiên.

"Hừ, quen. Nhưng nói sau đi, chúng ta đi lấy một chiếc xe du lịch trước đã."

Đinh Hạo bực bội đáp. Ban đầu Dương Huy lái xe. Vương Lượng ngồi bên cạnh nhìn.

"Ôi chao! Mặc dù Dương Huy không có xe nhưng lái loại xe du lịch này vững vàng đấy!"

Câu nói này của mẹ Lý Mỹ vừa có vẻ châm biếm vừa tỏ vẻ khen ngợi.

"Giống như tính cách vậy, rất chững chạc."

Có một cô gái cũng thuận miệng khen một câu.

Mà mấy câu nói này khiến Vương Lượng không thoải mái. Giống như bản thân bị cướp mất hào quang vậy.

"Mẹ ơi, cậu có biết đường không hả, nên rẽ trái chứ! Bên phải có gì vui đâu, cậu bị ngu à?"

Vương Lượng mỉa mai Dương Huy một câu chua lòm. Dương Huy lặng thinh không nói.

“Trời ơi, lái nhanh lên, cậu có lái được không đó? Không được thì để tôi, cậu đúng là đi du lịch ngắm cảnh!"

Vương Lượng lại lạnh lùng châm biếm.

Về phần Dương Huy, hôm nay anh chịu nhục cả ngày rồi, lúc này không nhịn nổi nữa, bắt đầu nổi giận.

Sau đó, anh đạp chân ga, tăng tốc. Kích động là ma quỷ, câu này không phải nói giỡn đâu.

Lúc này, bỗng có một cô bé cầm bóng bay chạy tung tăng băng qua đường đuổi theo chú chó nhỏ!

"Ốil Dương Huy cẩn thận!" Từ Hà hét lên đầy căng thẳng.

Nhưng giờ đây Dương Huy muốn phanh lại cũng không kịp.

Anh ấy cực kỳ hoảng hốt, lập tức ra sức đánh tay lái. Rầm! Rầm! Rầm!

Hàng loạt tiếng va chạm vang lên liên tiếp.

Xe du lịch sượt qua một dãy xe hơi đậu bên lề đường.

Xe du lịch sắp biến dạng vì va chạm rồi!

Cho tới khi đâm vào một tảng đá, xe du lịch mới dừng lại.

"ÁI" Người đi đường đều hét ầm lên.

Mấy cô gái trên xe cũng thét lên. Mẹ kiếp! Tiêu rồi! Dương Huy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Mọi người nhìn kìa, người anh em này ác thật, đâm vào. bảy chiếc xe Ferrari một lượt luôn!”

Có người qua đường lắm chuyện hô to.

Lúc này, đám Dương Huy đã hoảng hốt lao xuống xe, rồi lập tức sững người khi trông thấy hàng xe bị mình đâm vào.

Ferrari, tất cả đều là Ferrari.

Bình quân mấy triệu một chiếc, chắc chắn là siêu se nhập. khẩu!

Điều đáng sợ hơn nữa là chiếc nào cũng bị hỏng nghiêm trọng, đèn xe hư hết cả.

"Đệch, điên rồi, cậu thanh niên kia điên rồi. Bảy chiếc xe đó, kiểu gì cũng phải bồi thường tiền triệu!"

Càng lúc càng có nhiều người vây quanh.

Đừng nói Từ Hà và mẹ cô ta sợ hết hồn hết vía, ngay cả mẹ Lý Mỹ cũng sợ đến nỗi nuốt nước bọt.

So ra thì trước đó Lý Việt đâm vào xe người ta chẳng đáng kể, còn Dương Huy thì va chạm gấp bảy lần cậu ta chỉ trong nháy mắt.

"Nhường đường, nhường đường cho tôi nào!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn