Thiên Mệnh Chí Tôn


“Vâng thưa anh, mười nghìn tệ!”

Nhân viên phục vụ cười nói.

Sắc mặt Lâm Đông ngay lập tức vô cùng khó coi, ban đầu tưởng răng mình ném một nghìn tệ ra vẻ một chút là xong chuyện rồi, nhưng không ngờ chiếc bình cắm hoa này lại đắt như vậy.

Nếu lấy tên ba mình ra để làm ầm lên.

Chắc chắn là không được.

Cơ sở chính của nhà hàng Tây này ở Kim Lăng, ông chủ ở Kim Lăng vô cùng lợi hại, mối quan hệ

của mình cũng hoàn toàn không có tác dụng!

Nhưng bảo mình thật sự bỏ ra mười nghìn tệ, trên người mình làm gì có tiền chứ?

“Hừ, mười nghìn thì mười nghìn, có gì to tát đâu!”

Lúc này Khương Nhiên Nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Thậm chí cô ta còn muốn cầm tiền đập vào. mặt người phục vụ.

Bây giờ ở trước mặt Trần Khiêm, cô ta còn phải giữ chút cốt cách!

Lúc này mới nhìn về phía Lâm Đông ở bên cạnh. Cô ta biết, Lâm Đông nhất định có cách!

Lâm Đông sờ túi, nói thầm bên tai Khương Nhiên Nhiên: “Bây giờ trên người tớ chỉ còn lại hai ba nghìn tệ thôi, làm gì có tiền chứ!”

“Hải!” Khương Nhiên Nhiên còn tưởng Lâm Đông ít thì cũng phải có năm sáu nghìn tệ chứ, trên người mình còn năm sáu nghìn tệ, còn nghĩ hai người góp lại, không mất thể diện mà cũng giải quyết xong chuyện luôn.

Đâu có nghĩ trên người Lâm Đông ít tiền như vậy!

Ngay lập tức thấy hơi xấu hổ.

“Vậy phục vụ này, tính vào cho tôi luôn đi! Tiền này tôi trả thay bọn họ chol”

Trần Khiêm thấy hai người thì thầm với nhau, ban đầu cũng chẳng muốn giúp đâu.

Nhưng lại nhìn ra được Lâm Đông nắm chặt tay

Khương Nhiên Nhiên thì sao, sắc mặt lại càng vô cùng khó coi.

Mặc dù hai người này chẳng xem mình ra gì, nhưng Trần Khiêm cũng rất ngại khi thấy Khương Nhiên Nhiên khó xử như vậy.

Dù sao thì lúc gặp mặt, Trần Khiêm còn nói với người ta sau này có khó khăn gì thì có thể tìm anh mà.

Lúc này mới chủ động nói.

“Hừ, Lâm Đông không cần tiền của cậu đâu, Lâm Đông có bạn!”

Khương Nhiên Nhiên nói.

Lúc này Lâm Đông mượn mười nghìn tệ của ai được chứ, với lại nếu thật sự mượn được đi, thì chắc chắn sớm muộn gì ba mình cũng biết, lúc đó giết luôn anh ta cũng không chừng.

Trong lòng nghĩ không mượn thì tiếc lắm.

Nói ngay: “Được, Trần Khiêm, cậu cho tôi mượn mười nghìn tệ trước! Đợi tới mai tôi trả lại cho cậu!”

“Không thành vấn đề! Phải rồi, cậu phải đưa tôi giấy ghi nợ chứ.

Trần Khiêm nhàn nhạt cười.

Người phục vụ ngay lập tức cầm giấy bút đến.

Mặc dù sắc mặt Lâm Đông rất khó coi, nhưng vẫn viết xong giấy ghi nợ đưa cho Trần Khiêm.

Sau đó cầm lại một nghìn tệ của mình ở trên bàn cất lại vào ví.

Dẫn Khương Nhiên Nhiên đi.

“Hừ, Nhiên Nhiên, tiền của tên ngốc này mượn cũng đâu có thiệt thòi gì, ha ha, hôm nay anh mất mặt trước cậu ta, nhưng đợi đến khi cậu ta tìm anh đòi nợ thì biết, dù sao thì tên này cũng chẳng có gia thế gì!"

Lâm Đông còn muốn chơi lại Trần Khiêm.

Thấy Lâm Đông thế này, Khương Nhiên Nhiên bỗng dưng cảm thấy anh ta thật xa lạ, xa lạ đến mức giống như chưa từng quen biết vậy.

Chỉ một chữ thôi, LOWI

Đúng vậy, Lâm Đông bây giờ rất LOW. Thật ra

trước đây Khương Nhiên Nhiên cảm thấy có tiền hay không cũng chẳng quan trọng lắm.

Dù sao thì cô ta cũng lớn lên trong gia đình có quyền, chưa từng có quá nhiều khát vọng hay đòi hỏi tiền bạc.

Cảm thấy tương lai tìm bạn trai không cần thiết phải có quá nhiều tiền, có thể đưa mình đi ăn là được rồi!

Cho nên Lâm Đông vừa có quan hệ, lại vừa có công việc mà người người hâm mộ, tất nhiên sẽ là

lựa chọn đầu tiên của cô ta.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn