Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, đây là trái cây tôi mua cho cậu, tôi rửa rồi đấy, cậu qua ăn đi!”

Tân Nhã bưng một dĩa trái cây đặt lên bàn trà, sau đó lấy một quả táo vừa gặm vừa xem tivi.

Làm cho Trần Khiêm cảm thấy cô ấy không giống như đến để trốn việc kết hôn mà là đến để nghỉ mát vậy.

Nửa tiếng trước Trần Khiêm quay về. Thu xếp ổn thỏa cho Tân Nhã rồi thì đi tắm.

Lúc thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tân Nhã, Trần Khiêm cũng không biết phải nói gì.

Còn về việc tại sao mình lại ở trong căn hộ, Trần Khiêm cũng chỉ qua loa lấy lệ vài câu cho qua chuyện.

Ban nãy còn muốn tỏ vẻ một chút, nhưng lại không thành công, bây giờ Trần Khiêm không muốn tỏ vẻ nữa, nếu không sẽ rất xấu hổ.

“À à, chuyện đính hôn của cậu, tốt nhất là nên nói rõ với ba cậu đi, cứ nhờ vả như vậy cũng không phải là cách, khủng hoảng của công ty sớm muộn gì rồi cũng qua thôi, không cần thiết phải hi sinh tới hạnh phúc của con gái mình chứ?”

Trần Khiêm ngồi xuống rồi nói.

Anh cũng đã nghĩ rồi, nếu thật sự vốn của công ty nhà Tân Nhã xuất hiện vấn đề, thì anh đầu tư vào một khoản tiền là được.

“Tôi hiểu, nhưng việc này không đơn giản như cậu nghĩ. Ôi chao, không dễ gì lòng mới yên ổn được một chút, cậu đừng có nhắc mãi đến việc này được không?”

Tân Nhã bĩu môi.

Sau đó nhìn Trần Khiêm cười: “Trần Khiêm, cũng lâu rồi không gặp cậu, tôi cảm thấy cậu trảng hơn đấy, cũng đẹp trai hơn nữa!”

“Phải không!”

Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

Lúc này, điện thoại Tân Nhã vang lên.

Có thể thấy cô ấy không muốn nhận cuộc gọi này, nhưng nghĩ ngợi một lát vẫn nghe máy:

“Làm gì? Con nói rồi con không về đâu, ba cũng đừng tìm con làm gì, trừ khi ba bỏ quyết định đó thì con mới vềt”

“Con không thể đính hôn với cậu ta, con hoàn toàn không thích cậu ta, ngược lại còn rất ghét cậu †a nữa, vả lại con cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, ba đừng nói nữa, bây giờ con rất ổn!”

“Nếu không còn gì nữa thì con cúp máy đây!”

Tân Nhã ném điện thoại lên bàn trà, cả người vô cùng buồn bực.

Trần Khiêm ngồi một bên nghe, chắc là ba cô ấy gọi cho cô ấy, khuyên cô ấy về nhà.

Lúc này, điện thoại Tân Nhã lại reo lên lần nữa. “Phiền ghê cơ chứ!”

Tân Nhã tức giận cầm điện thoại lên nghe: “Con đã nói rồi! Hm? Đồng Đồng, là cậu à?”

Sắc mặt Tân Nhã mới dịu lại.

Sau đó ấn chế độ rảnh tay, hai tay giữ chân, tựa cằm vào đầu gối rồi hai người nói chuyện.

“Tần Nhã, cậu thật sự đến tìm Trần Khiêm à? Cậu không biết đấy thôi, vừa nấy ba cậu gọi đến cho ba tớ, hỏi cậu có ở nhà tớ hay không, với cả ba cậu cũng gọi hỏi hết các chị em ở kí túc xá chúng ta rồi! Chú ấy rất lo lắng cho cậu đấy!”

Triệu Đồng Đồng nói.

“Đúng vậy, tớ đến tìm Trần Khiêm rồi, cứ lo lắng đi, tóm lại bảo tớ kết hôn với người kia thì chắc chăn không thể!”

“Ừ ừ, dù sao thì tớ ở nhà cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ở huyện Bình An tớ cũng có vài người bạn, vừa hay tớ đến đó tìm cậu với Trần Khiêm chơi, sau khi hai người các cậu thành đôi, Trần Khiêm còn chưa mời bọn tớ ăn cơm đâu. Khụ khụ, nói thật, Trần Khiêm mà lại thành bạn trai của cậu, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi...”

Triệu Đồng Đồng thẳng thản nói.

Sau đó Tân Nhã lo lắng vội vã tắt chế độ rảnh tay.

Rồi cẩn thận dè dặt nhìn Trần Khiêm đang vô cùng sững sờ.

Tất nhiên Trần Khiêm sững sờ rồi, mình thành bạn trai Tân Nhã lúc nào thế?

Rốt cuộc cô ấy đã nói gì!

Chẳng mấy chốc, Tân Nhã gọi điện xong quay lại.

Mặt tỏ vẻ xin lỗi nhìn Trần Khiêm: “Trần Khiêm, tôi đến tìm cậu, bọn họ đều biết, tôi sợ bọn họ hiểu lầm nên nói cậu là bạn trai tôi! Cậu không phiền chứ?”

Trần Khiêm lắc đầu: “Không sao!”

Còn có thể nói gì được nữa.

“Đúng rồi Trần Khiêm, Đồng Đồng nói, lát nữa cô ấy sẽ lái xe đến huyện Bình An tìm chúng ta chơi, cô ấy có họ hàng ở huyện Bình An, chúng ta cùng đi

chơi đi!”

“Chủ yếu là tôi sợ cậu không đi, cô ấy sẽ hiểu lầm!"

Tân Nhã giống như vô cùng khẩn thiết nói. “Được rồi, tôi đi!"

Đã đồng ý giúp cô ấy rồi, Trần Khiêm cũng không thể nào từ chối được.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn