Thiên Mệnh Chí Tôn


Đợi đến gần trưa, Triệu Đồng Đồng dẫn theo một người em họ của cô ta lái xe đến.

Trông có vẻ cô em họ là học sinh cấp ba, cũng là người Kim Lăng.

Triệu Đồng Đồng lái một chiếc Toyota Camry, trông rất ngang ngược.

“Hừ, Trần Khiêm, không ngờ tên nghèo cậu lại có thể trở thành bạn trai của nữ thần Tân Nhã đấy, cậu nằm mơ vui vẻ nhé!”

Vừa gặp, Triệu Đồng Đồng đã nói.

“Phải phải phải!”

Trần Khiêm gật đầu.

“Hả? Chị Đồng Đồng, người này là bạn trai chị Tần Nhã à? Ôi trời đất ơi, em cảm giác tam quan

của em sắp bị phá hủy rồi!”

Lúc này, cô em họ đó ngạc nhiên ôm trán mình, bởi vì cô ta cảm thấy mình như sắp ngất đến nơi.

Nói thật, phàm là người quen biết Tân Nhã, có ai mà không biết Tân Nhã chính là người đẹp trong tất cả những người đẹp, nữ thần trong tất cả những nữ thần đâu.

Không ngờ lại tìm một người bạn trai thế này.

Có vẻ cô em họ này với Triệu Đồng Đồng có tính cách giống nhau.

Lúc này bĩu môi, khinh bỉ nhìn Trần Khiêm.

Mẹ nó ánh mắt gì vậy chứ!

Trần Khiêm thầm mắng một câu.

“Được rồi, hai người đừng nói nữa, đúng rồi Đồng Đồng, chẳng phải cậu nói có họ hàng xa ở huyện Bình An sao, bọn họ không đến à?”

Lúc này, Tân Nhã cắt ngang Triệu Đồng Đồng.

Còn thân mật khoác tay Trần Khiêm.

Cùng lúc đó cũng liếc mắt nhìn Trần Khiêm.

Như muốn nói với Trần Khiêm: Hừ, thấy chưa, người ta đều cảm thấy rất ngạc nhiên khi tôi ở bên cậu, vậy mà có một số người còn không biết trân trọng!

“À à, đương nhiên là có đến chứ, tớ gọi cho bọn họ rồi, họ hỏi tớ đi ăn ở chỗ nào! Trần Khiêm, chúng ta ăn trưa ở đâu?”

Triệu Đồng Đồng hỏi không hề khách sáo.

Giống như Trần Khiêm với Tân Nhã thành một đôi, là làm điều gì đó có lỗi với cô ta vậy.

Giống như có thù vậy.

Đúng vậy, Triệu Đồng Đồng vốn hơi khinh thường Trần Khiêm, dù sao thì cô ta là người thành phố, còn Trần Khiêm là dân quê. Hơn nữa kiểu người như Trần Khiêm vừa thành thực lại không có tiền, bình thường cũng có thể chọc chơi vài câu.

Nhưng nếu thật sự muốn bước vào phạm vi của mình thì Triệu Đồng Đồng không chấp nhận được điều này.

“Chỗ ăn cơm tôi đã sắp xếp ổn cả rồi, huyện Bình An có một nhà hàng ăn rất ngon, tên là nhà hàng Mễ Đô, chúng ta đến đó ăn!”

Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

“Hừ, không nói sớm! Đi thôi Tiểu Nhã, đi xe của tới”

Nhóm người đến nhà hàng Mễ Đô ở trong huyện.

Đây được xem là nhà hàng cao cấp nhất trong huyện, người đến đây ăn chủ yếu là một số ông chủ hay cậu ấm gì đó của huyện.

Sau khi đến nơi, Triệu Đồng Đồng thần thần bí bí nói phải đi tìm một chỗ đỗ xe, nói để Tân Nhã đi với cô ta, bảo mình đi chọn chỗ ngồi trước.

Trần Khiêm cũng nghĩ như vậy. Sau đó vào nhà hàng đặt một bàn tám người.

Đương nhiên, ở đây không có phòng bao, toàn bộ chỗ ngồi đều ở trong sảnh lớn của nhà hàng.

Vừa chọn xong.

Lúc này.

“Ôi mẹ ơi, đó chẳng phải Trần Khiêm sao?” Có người nói.

“Thật sự là cậu ta đấy, sao cậu ta lại đến Mễ Đô ăn cơm nhỉ?”

Một nhóm thanh niên có nam có nữ đang ăn cơm, sau khi thấy Trần Khiêm thì ngạc nhiên nói.

Đương nhiên Trần Khiêm cũng nghe thấy có người nói tên mình.

Nên ngay lập tức ngoảnh lại nhìn.

Bàn đó có khoảng bảy tám người nam nữ trẻ tuổi.

Đang cùng ăn cơm. Mà những người này cũng không xa lạ gì.

Chính là những bạn học cấp ba của Trần Khiêm, nhóm Lý Minh Tuyết với Lý Siêu.

Trùng hợp vậy à!

Trần Khiêm thầm nghĩ...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn