Thiên Mệnh Chí Tôn


"Trần Khiêm, cậu tới đây ăn cơm à?"

Lý Minh Tuyết nhìn Trần Khiêm, dường như rất ngạc nhiên.

Nhóm người này là Lý Minh Tuyết cùng bạn trai của cô ta và đám Lý Siêu.

Lúc này, ai nấy đều mỉm cười nhìn Trần Khiêm.

Nói thật là đẳng cấp của Mễ Đô rất cao, hơn nữa vật giá tùy người.

Ăn cơm ở đây, giá thấp nhất là một trăm tám mươi tám tệ.

Nếu tính cả rượu thì ít nhất cũng phải tốn một hai nghìn.

Mọi người đều biết Trần Khiêm rất nghèo, cho nên ai cũng cảm thấy kỳ lạ.

"Đúng vậy, mấy người bạn của tôi muốn tới đây, tôi mời họ ăn cơm! Không ngờ trùng hợp là các cậu cũng ăn cơm ở đây!"

Trần Khiêm mỉm cười đáp.

"Ha ha, chúng tôi ăn ở đây là chuyện rất bình thường!"

"Chà, Trần Khiêm này, cậu bảo mời bạn, vậy cậu có biết tiêu chuẩn thấp nhất ở đây là một trắm tám mươi tám tệ không? Cậu còn đến đây mời khách!"

Cô gái ngồi cạnh Lý Minh Tuyết cũng là bạn cấp ba của Trần Khiêm.

Cô ta tên là Tô Lệ, ngoại hình tàm tạm.

Lúc này, cô ta bĩu môi nói.

Đúng vậy, đẳng cấp ở đây rất cao, khách tới đây toàn là những người có địa vị nhất định trong xã hội giống như mấy người bọn họ.

Vốn dĩ chẳng có cảm giác ưu việt gì cả.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện tên nghèo rớt mùng tơi Trần Khiêm cũng tới đây ăn cơm thì lại thấy khó chịu.

Hạng người như Trần Khiêm nên tìm đại mấy quán sủi cảo hay tiệm ăn nhanh mới đúng.

Do đó bọn họ cảm thấy mất mặt, thế này thì chẳng phải Trần Khiêm ngang tầm bọn họ sao?

Vì thế cho nên lời lẽ hơi chua ngoa.

"Ôi Tô Lệ, cậu đừng nói Trần Khiêm như vậy. Ai mà chẳng ưa sĩ diện, Trần Khiêm ăn ở đây thì cứ ăn, vừa hay giới thiệu bạn của cậu ấy cho chúng ta làm quen! Ha ha hai"

Lý Siêu cười gượng.

Dù trong gia đình hay sự nghiệp, anh ta đều được xem là người thành công nhất trong đám người này.

Vì vậy anh ta cũng là chỗ dựa đáng tin cậy của mọi người.

Tô Lệ nở nụ cười: "Ôi chao anh Siêu, bạn của Trần Khiêm toàn là mấy người bạn gì đâu, cậu không ngại làm quen hả?”

"Vả lại, tớ cũng vì muốn tốt cho cậu ta thôi, không nhìn lại xem điều kiện của mình như thế nào. mà đến bừa một số nơi ăn cơm, thể diện rất quan trọng sao? Kẻ liều chết vì sĩ diện thật khiến người ta coi thường!"

Tô Lệ đã rất ghét rất khinh Trần Khiêm từ hồi học cấp ba rồi.

Cô ta cảm thấy cực kỳ chán ghét khi một tên nghèo kiết xác cứ lượn qua lượn lại trước mặt mình.

Cho nên từ trước tới giờ cô ta chưa từng quan tâm tới cảm nhận của Trần Khiêm.

Huống chỉ việc Trần Khiêm ăn cơm ở cùng một nhà hàng với cô ta đã chà đạp lòng tự trọng của cô

†a một cách nặng nề.

"Được rồi, bạn của Trần Khiêm sắp đến rồi, các cậu bớt tranh cãi đi!"

Lý Minh Tuyết không chịu nổi nữa, bèn lên tiếng. Trần Khiêm mỉm cười, gật đầu với cô ta.

"Anh Siêu, tên này là ai thế? Bạn cấp ba của các anh sao?"

Một cô gái ăn mặc rất đẹp ngồi cạnh Lý Siêu tò mò hỏi.

"Đúng vậy, ha ha ha. Có đẹp trai không? Trần Khiêm vẫn chưa có bạn gái đâu, nếu em thấy đẹp trai thì làm bạn gái của cậu ta đi!"

Lý Siêu cười sang sảng.

"Ai da, anh Siêu xấu quá đi, nếu anh còn như vậy thì em sẽ không để ý tới anh nữa!"

Cô gái giận dõi nhéo Lý Siêu.

Cả đám người ngặt nghẽo.

Trần Khiêm không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

"Hey, các cậu nhìn kìa, Trần Khiêm đỏ mặt. Tớ biết rồi, nhất định là cậu ta muốn Mị Mị làm bạn gái của cậu ta, nếu không thì tại sao lại đỏ mặt chứ? Ha hat"

Một chàng trai khác cũng trêu chọc.

"Ái chà! Trần Khiêm, nếu cậu thích thì cô gái xinh đẹp này sẽ làm bạn gái của cậu nhé, tôi quyết định rồi!"

Lý Siêu cười to.

“Không cần đâu, tôi có bạn gái rồi!"

Trần Khiêm cười gượng.

Mặc dù Trần Khiêm biết đám người này cố ý bắt nạt mình.

Hồi học cấp ba ngày trước cũng thế.

Nhưng anh không tiện nói gì.

Anh đâu thể nói với bọn họ là tôi có tiền, vả sưng mặt bọn họ như tên nhà giàu mới nổi đúng không?

Ha ha, vậy thì thành ra cái gì chứ!


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn