Thiên Mệnh Chí Tôn


"Được rồi Đồng Đồng, không phải lúc nãy mẹ cậu gọi điện giục về nhà sao. Cậu giữ bí mật chuyện này giúp tớ là được, đừng quan tâm chuyện của Trần Khiêm!”

Tân Nhã khuyên giải Triệu Đồng Đồng. Tốt xấu gì cũng đã khuyên được bọn họ rời đi.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại Trần Khiêm và Tần Nhã.

Trần Khiêm vội vàng giải thích cặn kế cho Tô Mộc Vũ.

Sau khi giải thích xong, Tô Mộc Vũ mới không giận nữa.

Dù sao chính bản thân Trần Khiêm cũng không ngờ con nhóc Tân Phỉ kia lại dám bắt máy.

Thật là xấu hổ.

"Trần Khiêm, cậu ngồi xuống đi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện!"

Lúc này, Tân Nhã nhìn Trần Khiêm với nụ cười kỳ lạ.

"Cậu hỏi đi!"

"Cậu thật sự rất thích Tô Mộc Vũ phải không?" Tân Nhã hỏi.

"Ừ! Đương nhiên!"

Trần Khiêm trả lời.

Tân Nhã hít sâu một hơi: "Vậy thì tại sao trước đây cậu lại tặng tôi món quà quý giá như vậy? Cậu biết không, khi tôi biết đó là món quà quý nhất của gia đình cậu, tôi đã rung động!"

"Bởi vì tôi chưa từng yêu đương, mặc dù có nhiều chàng trai cũng tặng tôi những món quà quý giá nhưng tôi cảm thấy quà của bọn họ và quà của cậu mang ý nghĩa khác nhau. Hơn nữa, trong lòng tôi, cậu và những người đàn ông khác cũng khác biệt!"

Tân Nhã muốn thử theo đuổi Trần Khiêm.

Cô ấy cũng không biết tại sao, chỉ là lâu ngày sinh tình.

Cô ấy cảm thấy cô bạn gái yêu xa của Trần Khiêm không có sức uy hiếp, nhưng bây giờ Tần Nhã đã nhìn ra Trần Khiêm thật sự rất quan tâm cô gái ấy.

Mà Trần Khiêm cũng thầm tự trách.

Thật ra nói trẳng ra mọi người đều biết chiếc vòng ngọc kia không phải món quà quý giá nhất của Trần Khiêm.

Chẳng qua là lúc ấy đang ở trường học Trần Khiêm không tiện nói gì, sợ bại lộ thân phận nên bịa chuyện linh tinh.

Bởi vì Trần Khiêm cảm thấy dù thế nào thì trong mắt Triệu Đồng Đồng và Tần Nhã, mình cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.

Sao các cô ấy có thể thích mình được.

Vả lại sau chuyện kia, bọn họ cũng không liên lạc nữa.

Thật không ngờ đằng sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chuyện đến nước này đã khiến cho Tân Nhã hiểu lầm.

Trần Khiêm không thể tiếp tục giấu giếm nữa, bởi vì dù có che giấu thân phận của mình cũng chẳng có tác dụng gì với Tân Nhã.

Trần Khiêm thì hít sâu một hơi:

"Tân Nhã à, thật ra chuyện là thế này, tôi đã lừa cậu. Chiếc vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn tệ tôi tặng cậu không phải đồ gia truyền như đám Triệu Đồng Đồng đoán, mà là đồ tôi mua. Hơn nữa, vốn dĩ tôi không định tặng cậu cái đó, chỉ muốn đền cái ban đầu cho cậu!"

"Có điều lúc đó tôi lấy nhầm!"

Nói tới đây, Trần Khiêm đi vào phòng mình lấy ra hai chiếc vòng ngọc đặt trước mặt Tân Nhã.

Chứng minh điều mình nói là sự thật. Tân Nhã khế cắn môi, sau đó gật đầu cười khổ:

"Ha ha, tôi đã bảo mà, làm gì có anh chàng nào. ngu ngốc đến vậy, dù có thích một cô gái cũng sẽ không lôi đồ quý giá nhất trong nhà ra! Xem ra tôi thật sự nghĩ nhiều rồi!"

Trần Khiêm cúi đầu, cảm giác nói rõ mọi chuyện thật thoải mái.

"Được rồi Trần Khiêm, tôi không quấy rầy cậu nữa. Lúc nấy tôi đã cẩn thận suy nghĩ, nếu tôi tiếp tục dây dưa sẽ gây ra nhiều rắc rối cho cậu. Vả lại, tôi cũng không thể để ba tôi lo lắng. Tuy Lý Việt có nhiều tật xấu nhưng có một sự thật là cậu ấy yêu tôi thật lòng! Tôi quyết định về nhài"

Nói rồi Tân Nhã lập đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.

Xem ra Tần Nhã muốn trở về đính hôn với Lý Việt.

Mặc dù trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng mình có thể nói gì đây? Mình có Tô Mộc Vũ rồi, dựa vào đâu mà muốn dây dưa cùng cô gái khác? Do đó Trần Khiêm không ngăn cản.

Sau đó Trần Khiêm tiễn Tân Nhã rời đi.

Đồng thời, anh cũng cảm thấy chuyện này đến đây là kết thúc.

Vì vậy anh dốc toàn tâm toàn sức vào việc đầu tư cho huyện Bình An.

Hôm nay, đột nhiên Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn