Thiên Mệnh Chí Tôn


Chàng trai nói với Giang Tuyết Tỉnh.

Chiếc xe này đương nhiên cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều người đang đợi ở trạm xe buýt.

Ôi, quả nhiên là người đẹp thì luôn có cậu ấm đến đón mài

Có chàng trai hèn mọn thầm nói.

“Lý Văn Dương, anh Dương, là cậu à, cậu mới mua xe sao?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Vương Nhụy nhận ra chàng trai này, ngay lập tức ngạc nhiên nói.

Lý Văn Dương thấy Vương Nhụy với Ông Trùm cũng đang ở đây, lúc này hơi bất ngờ.

Sau đó xuống xe.

Đút một tay vào túi, tựa người vào xe cười nói: “Mới nhận nửa tháng trước, giờ tiện thể luyện tập luôn!"

Tất nhiên Lý Văn Dương cũng là bạn cùng lớp với Trần Khiêm.

Ban đầu trong lớp có hai chàng trai có tiền và có thế.

Một người là Lý Siêu, nhà có quan hệ với sở y tế, người giàu có còn lại chính là Lý Văn Dương.

Lý Văn Dương và Lý Siêu chơi với nhau, hai người thường hay gây rối trong lớp.

Nhưng mà người ta giàu có, sau khi tốt nghiệp, ai cũng làm ăn khấm khá lắm.

Chỉ là điều khiến Trần Khiêm bất ngờ đó là, lúc đó mối quan hệ giữa Lý Văn Dương với Giang Tuyết Tinh rất tệ, còn cãi nhau mấy lần, xem ra bây giờ quan hệ cũng rất tốt.

Bọn họ nói chuyện một lát, lúc này Vương Nhụy mới chỉ Trần Khiêm rồi nói: “Anh Dương, Trần Khiêm cũng ở đây đấy, cậu xem cậu không nói chuyện với người ta à!”

Lúc này Lý Văn Dương mới nhìn về phía Trần Khiêm đang đứng.

“Eo! Ôi đệch, nếu Nhụy Nhụy mà không nhắc tôi thật sự không nhận ra đấy, Trần Khiêm cũng đến nữa àI”

Lý Văn Dương nhàn nhạt cười.

“Hừ, thật là, chẳng lẽ cậu quên rồi à, hồi chúng ta học cấp ba, cái lần cậu bảo Trần Khiêm chép bài cho cậu nhưng Trần Khiêm không chép, cậu đã lấy ghế đập Trần Khiêm từ trên bục giảng cho đến phía sau phòng học, khi đó đánh mạnh như vậy, làm người ta sợ chết khiếp đấy!”

Vương Nhụy cười nói.

Những lời nói vô ý này.

Lại khiến Trần Khiêm vô cùng xấu hổ.

Tất nhiên Trần Khiêm nhớ rất rõ chuyện này, thậm chí khi đó Lý Văn Dương chính là ám ảnh trong lòng Trần Khiêm, anh ta luôn chế giễu mình trước mặt mọi người, hơn nữa thỉnh thoảng còn đánh đập mình.

Làm cho Trần Khiêm chỉ cần nghe thấy tên anh ta là vô cùng sợ hãi.

Lần đó bị đánh, Giang Tuyết Tinh với Lý Thi Hàm cũng vì giúp mình mà cãi nhau với Lý Văn Dương một trận vô cũng ầm ï.

Nhất là Giang Tuyết Tỉnh, vì giúp mình thoát ra mà cầm sách giáo khoa đập Lý Văn Dương.

Dù sao thì cũng ầm ï không vui vẻ gì. Trần Khiêm chỉ cười khổ một tiếng.

Lý Văn Dương cũng đổi đề tài: “Được rồi, đừng đợi nữa, chúng ta đi thôi, vừa nấy tôi gọi cho Tuyết Tỉnh tôi còn tưởng chỉ có mình cô ấy thôi, đúng lúc. các cậu cũng đang đợi xe buýt vậy thì lên xe tôi đi cùng luôn đi!”

Cuộc điện thoại vừa nấy là Lý Văn Dương gọi cho Giang Tuyết Tinh.

Có thể là Giang Tuyết Tinh thấy mình ở đây, sợ mình nghĩ nhiều nên mới lén lút như vậy.

Trần Khiêm thầm nghĩ.

Ha ha, thực ra không cần phải như vậy, Trần

Khiêm cũng cảm thấy việc này chẳng có gì to tát cả.

Chỉ là ban đầu đã nói là đi cùng với Giang Tuyết Tinh, kết quả Giang Tuyết Tinh không chỉ hẹn mỗi mình mà còn hẹn cả Lý Văn Dương nữa, khiến Trần Khiêm cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.

“Được rồi, vậy Trần Khiêm, chúng ta cùng đi xe của Lý Văn Dương đi, cậu cũng đỡ phải ngồi xe buýt!”

Lúc này Giang Tuyết Tinh hơi đỏ mặt nhìn Trần Khiêm.

Mà Ông Trùm với Vương Nhụy đương nhiên cũng đồng ý, ngồi Audi mát mặt mà! Còn có thể lôi kéo quan hệ với cậu Dương, tốt biết bao nhiêu chứ.

“Vậy sợ không được, lát nữa tôi còn phải đi đón một người bạn của chúng ta nữa, có thêm cậu ấy

thì quá số người rồi!"

Lúc này Lý Văn Dương ngồi trên xe, còn Giang Tuyết Tinh thì ngồi ở ghế phụ lái.

Lý Văn Dương nhăn mặt nói.

Khiến Giang Tuyết Tinh càng xấu hổ: “Hả? Vậy làm thế nào bây giờ?”

“Tôi thấy hay là thế này đi, Trần Khiêm cậu gọi xe đi, dù sao thì giá taxi cũng chỉ khoảng mười tệ!” một chiếc đi là được rồi!” Vương Nhụy nói.

“Ha ha ha, mẹ ơi cái này bạo lực quá đấy!" Lý Văn Dương cười lớn.

Sau đó nói: “Vậy nhé Trần Khiêm, lát nữa chúng †a gặp ở khách sạn!”

Nói xong Lý Văn Dương lái xe đi thẳng.

Giang Tuyết Tinh có vài lời gì đó muốn nói với Trần Khiêm, mà lời đến bên miệng lại không thốt ra được, chỉ kéo cửa sổ xe lên!

Ôi, còn có thể nói gì được nữa chứ...

Sau khi bọn họ đi, có vài người ở trạm xe buýt nhìn Trần Khiêm với vẻ đáng thương, có người còn cười trộm.

Chuyện vừa rồi rất rõ ràng, chàng trai này là một người bị người ta khinh thường. Ôi thật đáng thương mà!

Trần Khiêm nhắm mắt làm ngơ, cười bất lực.

Sau đó đến bãi đỗ xe bên cạnh, lái chiếc Benz G của mình đi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn