Thiên Mệnh Chí Tôn


Suy cho cùng thì Lý Văn Dương cũng là người có tương lai nhất trong tất cả bạn học, tài nguyên của cậu ta nhiều hơn những người khác chứ đừng nói đến Trần Khiêm.

Ngược lại Trần Khiêm có thể hiểu được điều này.

Dù sao thì sau khi bước chân vào xã hội, người bình thường rồi sẽ phát hiện ra tài nguyên và tiền bạc quan trọng hơn tình bạn rất nhiều.

Mặc dù người bạn tốt của mình bỗng dưng lại gần gũi với người từng bắt nạt mình, trong lòng vẫn hơi khó chịu chứ.

Nhưng Trần Khiêm cũng không nói gì.

Thấy mọi người ai cũng hướng đề tài chế giễu lên người mình.

Trần Khiêm bèn tìm một cái cớ để vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh rửa tay xong, trùng hợp Giang Tuyết Tinh cũng từ nhà vệ sinh nữ đi ra.

Rõ ràng là đến nhà vệ sinh sau Trần Khiêm không lâu lắm.

Lúc này chạm mặt, cả Trần Khiêm và Giang Tuyết Tinh đều hơi ngượng ngùng.

“Trần Khiêm, còn chưa kịp trò chuyện với cậu nữa, bây giờ cậu thế nào rồi?”

Giang Tuyết Tinh mỉm cười chân thành để giấu đi vẻ ngượng nghịu.

Dù sao thì cô ta cũng biết rất rõ mối quan hệ trước đây giữa mình với Trần Khiêm và mâu thuãn giữa Trần Khiêm với Lý Văn Dương.

Bây giờ mình lại quay sang gần gũi với Lý Văn Dương, là ai thì cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu chút nào.

“Vẫn ổn!” Trần Khiêm rút tiền ra lau tay.

“Nghe nói cậu vẫn chưa tìm việc làm à? Tương lai cậu có kế hoạch gì chưa?”

Giang Tuyết Tinh hỏi. “Tôi muốn tự xông pha một phen!”

Trần Khiêm nói thật.

Giang Tuyết Tinh khẽ cau mày, nhàn nhạt cười sau đó läc đầu nói: “Trần Khiêm, ý của tôi là cậu nên tìm một công việc, cho dù là việc gì thì cũng được cả, cậu cũng biết rõ cậu không giống người khác mài!”

“Hoặc là cậu có thể bày tỏ với Văn Dương, bây giờ cậu ấy có công ty rồi, mà công ty cũng đang thiếu nhân sự. Nếu cậu có suy nghĩ đó thì tôi nói với Văn Dương giúp cậu, để cậu vào công ty cậu ấy làm!”

“Một tháng trả lương cho cậu hai nghìn tệ cũng rất tốt rồi!

Giang Tuyết Tinh khuyên. h

“Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không muốn đâu Trần Khiêm cười.

“Ôi, Trần Khiêm, tôi biết hồi cấp ba Văn Dương đánh cậu rất tàn nhãn, nhưng khi đó Văn Dương cũng quá bốc đồng, cho nên có thể hiểu được! Hơn nữa cậu nghĩ đi, nếu khi đó cậu nghe theo Văn Dương, chép bài cho cậu ấy thì cậu ấy cũng đâu có đánh cậu, nói không chừng bây giờ cậu tốt nghiệp cậu ấy còn giúp cậu nữa đấy!"

Giang Tuyết Tỉnh nói.

“Ừ ừ, thật ra thì chuyện đó tôi cũng không quan tâm lắm đâu! Phải rồi, chuyện phó giám đốc ở bộ phận của cậu, cậu cũng đừng lo lắng quá, cậu có thể phản ánh trực tiếp với giám đốc của các cậu, hoặc là phản ánh luôn với quản lý cấp cao ở công ty cậu, bọn họ nhất định sẽ xử lý nghiêm minh!”

Cấp bậc giám đốc, thậm chí là quản lý cấp cao trong công ty đều là đội ngũ nhân viên làm việc từ đầu ở tập đoàn thương mại Kim Lăng, cho nên Trần Khiêm rất rõ năng lực và trình độ của bọn họ.

Chắc chản sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Trần Khiêm nghĩ ngợi, sau đó nói cho Giang Tuyết Tỉnh.

Giang Tuyết Tinh lại nhìn Trần Khiêm, lắc đầu cười khổ: “Những việc thế này ở chốn công sở, cậu không hiểu được đâu. Ôi, chuyện này cậu cũng đừng quan tâm làm gì, cảm ơn cậu nhé Trần Khiêm!”

Giang Tuyết Tinh nói xong thì vẫy tay với Trần Khiêm, sau đó xoay người rời đi.

Làm cho Trần Khiêm cảm thấy Giang Tuyết Tỉnh có hơi xa lạ.

Xa lạ như khi đó mình gặp Lý Thi Hàm vậy.

Ôi, Trần Khiêm hơi chạnh lòng rồi đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới đi ra.

Thì thấy Giang Tuyết Tinh đang bị một người đàn ông trung niên chặn lại, người đàn ông trung niên đó còn định kéo tay Giang Tuyết Tinh.

“Ông làm gì vậy giám đốc Triệu!”

Giang Tuyết Tinh vừa né tránh vừa nói.

“Ha ha, Tiểu Tinh, không ngờ là ăn cơm ở đây có thể gặp được cô, cô cũng đến đây ăn cơm à? Nào nào nào, theo tôi đi uống vài ly, vừa hay giới thiệu mấy người đồng nghiệp trong công ty cho cô làm quen luôn!”

Giám đốc Triệu nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Tinh.

“Thôi nào, đừng nghịch nữa, nếu không tôi sẽ tức giận đấy!”

Quản lý Triệu nói. “Buông cô ấy ral”

Đột nhiên lúc này vang lên một tiếng hét đầy phẫn nộ...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn