Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, ngay cả Giang Tuyết Tinh cũng thả điện thoại xuống, hơi sững sờ nhìn Trần Khiêm.

Càng không cần phải nhắc đến nhóm Vương Nhụy với Lý Siêu.

Đều là vẻ mặt khó mà tin được. Chiếc Benz G này lại là của Trần Khiêm? Chẳng phải cậu ta gọi taxi đến đây sao?

Chẳng phải cậu ta chỉ là thăng khố rách áo ôm thôi sao?

Tóm lại tất cả bạn học đều hoàn toàn sững sờ.

Trần Khiêm đã lên xe lái ra ngoài, thiệt hại cũng không quá nghiêm trọng, đợi lát nữa tìm một cửa hàng 4S sửa sang lại một chút là được rồi.

Nhưng cứ như vậy, rõ ràng chiếc xe của Lý Siêu, mui xe đã bị tung ra rồi đâu có lái được nữa.

Việc của Giang Tuyết Tinh cũng đã xảy ra rồi.

Dựa vào tình cảm trước đây, Trần Khiêm cũng không thể mặc kệ không quan tâm chuyện đó.

“Đi thôi, mọi người ngồi xe tôi, tôi đưa mọi người đến bệnh viện!”

Trần Khiêm thản nhiên nói.

Trần Khiêm lúc này làm cho người ta cảm thấy rất xa lạ.

Thực tế thì từ lúc bắt đầu nói chuyện ở trạm xe buýt, thái độ của Trần Khiêm vẫn luôn rất thờ ơ.

Nhưng trước đây chỉ khiến cho người ta cảm thấy là một người sợ bị ép nói chuyện chứ không có cảm giác gì.

Bây giờ Trần Khiêm mở miệng nói chuyện lại làm cho người ta có cảm giác hơi thờ ơ, hơi lạnh lùng, khiến cho mọi người hơi nể sợ.

“Trần Khiêm Trần Khiêm! Đây là xe cậu à?” Vương Nhụy trợn to mắt, hỏi.

“Ừ, vừa nhận cách đây không lâu!”

Trần Khiêm gật đầu.

“Má ơi! Đây là Benz G đấy, Trần Khiêm lại mua được Benz GI”

Vương Nhụy kích động nói.

“Trần Khiêm, tôi có thể ngồi xe cậu được không?”

“Được! “A, wow, có thể ngồi Benz G rồi!”

Vương Nhụy vui vẻ vỗ tay, sau đó lên xe.

Giang Tuyết Tinh đứng ở một bên, mặt đỏ bừng.

Đúng vậy, ban nãy còn dạy đời Trần Khiêm tìm công việc, giờ thì sao, xe người ta lái là Benz G đấy!

Hơn nữa mới đầu mình đùa với Trần Khiêm, Trần Khiêm còn nói cùng đi với mình, hai người sẽ gặp nhau ở trạm xe buýt.

Hóa ra lúc đó Trần Khiêm muốn lái xe chở mình đi.

“Tuyết Tinh, lên xe đi!”

Trần Khiêm ngại ngùng nhìn Giang Tuyết Tinh, mỉm cười.

Giang Tuyết Tinh do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu ngồi lên ghế phụ lái.

Chẳng mấy chốc đã lên đầy xe. Trần Khiêm lái xe chở bọn họ đi trước.

“Trần Khiêm Trần Khiêm, cậu mau kể đi, sao cậu mua được chiếc xe này vậy? Cậu phất lên à?”

Trên đường đi, Vương Nhụy vừa mở cửa sổ xe, vừa thò đầu ra ngoài chụp hình, còn không quên tò

mò hỏi Trần Khiêm.

“Chiếc xe này không phải tôi mua, mà là may mắn nhận được lúc tham gia một sự kiện!”

Trần Khiêm nói thật.

Dù sao thì con xe Lambor anh tự mua đã để ở núi Vân Đỉnh rồi.

“Hả? Được tặng sao?”

Vương Nhụy hơi thất vọng.

Mấy cô gái ngồi bên cạnh Vương Nhụy cũng có kế hoạch của riêng mình.

Mấy cô gái này còn chưa tìm được bạn trai mà.

Không cần biết Trần Khiêm nói thế nào, bây giờ đã có hai triệu rồi, đến lúc bán xe này đi mua nhà, mua một chiếc xe bình thường thôi thì cũng có một cuộc sống khá giả tiêu chuẩn rồi.

Cho nên có cô gái đã rung động với Trần Khiêm

Giang Tuyết Tinh vừa nghe chiếc xe này là Trần Khiêm được tặng.

Thì chút bất ngờ lúc nấy dành cho Trần Khiêm gần như tan biến.

Thay vào đó là sự khinh thường nhẹ.

Một chiếc xe được tặng do tham gia sự kiện, cô †a cảm thấy hôm nay Trần Khiêm hẹn mình là để khoe khoang.

Nhưng Văn Dương thì không giống vậy, anh ta mua được Audi A4 là dựa vào thực lực của anh ta, vì vậy cảm giác hối hận với Trần Khiêm đã tan thành mây khói.

“Trần Khiêm, thật sự không ngờ là cậu lại có Benz G đấy, cho dù cậu làm cách nào để có được nó thì cậu cũng thành người có tiền rồi, ngầu thật đấy! Vậy mà khi nấy cậu còn khiêm tốn như vậy! Hừ hừ, cậu nên nói toạc ra mới đúng!”

Vương Nhụy nịnh hót.

“Ha ha, thật ra thì có tiền không nhất định cứ phải khoe ra. Với lại tôi còn muốn nói, đừng coi thường những người bên cạnh cậu, bởi vì cho dù họ trông có vẻ rất bình thường, nhưng trong một số trường hợp, người có thể giúp cậu có khả năng chính là họ đó!”

Trần Khiêm cũng bộc lộ khí chất của cậu Trần để nói chuyện với bọn họ.

Mấy cô gái cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Giang Tuyết Tinh hơi chán ghét cau mày, sau đó liếc ra bên ngoài cửa sổ.

Trần Khiêm cũng không nói nữa. Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Lúc này Lý Văn Dương đã được băng bó xong,

trong khi đợi các bạn học đến, Lý Văn Dường đi gọi điện thoại.

“Anh Kim, ba em đã gọi cho anh rồi sao, em đang ở bệnh viện, anh có thể qua đây một chuyến được không, nghe ba em nói, người bên đó cũng rất khó nhằn!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn