Thiên Mệnh Chí Tôn


Giang Tuyết Tinh hơi sững sờ nói: “Tôi cũng không rõ nữa, vừa rồi là chủ tịch đích thân gọi cho tôi, ông ấy bảo tôi quay về làm việc, bảo tôi vào bộ phận nhân sự làm cán bộ bồi dưỡng dự bị, còn xin lỗi tôi vì chuyện của Triệu Thái! Nói Triệu Thái đã bị sa thải rồi! Với lại những việc này đều là ý của giám đốc điều hành!”

“Hả?” Mọi người cũng sững sờ.

Mẹ ơi, lật mặt thế này cũng nhanh quá rồi đấy?

“Tuyết Tinh, tớ cảm thấy nhất định là có ai đó giúp chúng ta, nếu không thì chủ tịch cũng không đích thân ra mặt đâu, bởi vì nếu chỉ đơn thuần là tra ra được cậu bị ức hiếp, chịu oan ức thì chủ tịch cũng chẳng tội gì phải tự mình gọi điện để xin lỗi cậu đâu!”

“Đúng đấy, còn nói là ý của giám đốc điều hành, đây chắc chắn là có người nhờ vả quan hệ để giúp mài”

Nhóm Vương Nhụy nói.

“Ừ ừ, tôi cũng cảm thấy vậy, mọi người biết không, muốn trở thành cán bộ dự bị của công ty thực sự rất khó, nhưng là ai có năng lực điều động giám đốc điều hành với chủ tịch?”

Giang Tuyết Tinh nhíu mày.

Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt trên người Trần Khiêm.

“Trần Khiêm!” Giang Tuyết Tinh đứng lên.

“Hả? Trần Khiêm?”

Nhóm Vương Nhụy cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm.

Trần Khiêm cũng không ngờ, nhanh như vậy mà Giang Tuyết Tinh đã có thể nghĩ đến mình.

Quả thật là vừa nấy, nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, Trần Khiêm ra ngoài gọi điện thoại, mớm lời để Lý Chấn Quốc giải quyết việc này.

Nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị Giang Tuyết Tinh đoán ra.

“Trần Khiêm, là cậu!”

Giang Tuyết Tinh đi về phía Trần Khiêm: “Cậu biết không, là câu nói của cậu đã nhắc nhở tôi, vừa nãy ở trên đường, cậu nói đừng xem thường những người ở bên cạnh bạn, bởi vì có nhiều khi, người cuối cùng giúp bạn, có thể chính là người mà bạn xem thường!”

“Tôi nghĩ là tôi đã biết người giúp tôi là ai rồi! Trần Khiêm, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi!”

Giang Tuyết Tinh nghiêm túc nói cảm ơn Trần Khiêm.

Sau đó còn nói: “Lúc tôi vừa vào công ty, người phụ trách tuyển dụng tôi là một anh phó giám đốc phòng nhân sự rất trẻ. Anh ấy làm việc rất chăm chỉ, mặc dù mỗi lần gặp mặt anh ấy chỉ gật đầu một cái đơn giản xem như chào hỏi, nhưng mọi người biết không, anh ấy đã âm thầm giúp đỡ tôi rất nhiều!”

“Ban đầu tôi cảm thấy anh ấy rất trung thực điềm tĩnh, chỉ biết vùi đầu vào công việc. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể anh ấy là kiểu người khiêm tốn hướng nội, rất có thể là anh ấy đã giúp tôi, bởi vì mấy hôm trước tôi nghe đồng nghiệp đồn đoán thân phận của anh ấy! Có thể là không hề đơn giản!”

Giang Tuyết Tinh nói.

Nhưng cô ta cũng không chắc chắn lắm, ngay sau đó đã tìm một đồng nghiệp nữ khá tốt để xác nhận lại:

“Alo Tiểu Lý, cô còn nhớ phó giám đốc phòng nhân sự, trước đây mọi người nói anh ấy là cháu của ai không? Thật sự là cháu của một vị giám đốc điều hành trong công ty à? Được được, tôi hiểu rồi, không có gì không có gì, cô bận tiếp đi!”

Giang Tuyết Tinh nói xong, kích động mắt rưng rưng.

“Tuyết Tinh, cậu khẳng định là anh ấy à? Có phải anh ấy thích cậu không?”

Vương Nhụy hơi ghen tị, một sự ghen tị không thể giải thích được.

“Tôi cũng không rõ anh ấy có thích tôi hay không, nhưng anh ấy âm thầm giúp tôi rất nhiều lần, tôi đều nhớ cả. Lần này tôi bị sa thải, chắc chẳn là anh ấy biết đầu tiên, đợi ngày mai đi làm tôi hỏi anh ấy thử xeml”

“AI Tôi thật sự hâm mộ mọi người chết được, Minh Tuyết thì có Lý Siêu giúp, bây giờ trở thành bác sĩ chính thức rồi, Tuyết Tinh thì có Văn Dương với vị phó giám đốc kia giúp, Thi Hàm thì sao, người ta được một cậu ấm giúp rồi, còn tôi, cô đơn lẻ bóng!”

Vương Nhụy liếc nhìn Ông Trùm, lúc này không kìm được ghen tị.

Lý Minh Tuyết cười khổ an ủi: “Được rồi Vương Nhụy, cậu đừng có nói vậy, Ông Trùm cũng rất tốt mài”

“Đúng rồi Trần Khiêm, cậu ở đây cũng rảnh rỗi mà, có thể đi lấy một ít nước nóng được không?”

Lý Minh Tuyết nói.

“Hả? Con mẹ nó ở đây có ai là không rảnh đâu?”

Trần Khiêm thầm nói trong lòng. Nhưng vẫn ngượng nghịu đi.

lên trưởng với phó viện trưởng đã

“Bác sĩ Lý, đến phòng bệnh bên này rồi

“Hả? Viện trưởng đến rồi?” Lý Minh Tuyết ngạc nhiên.

Lý Văn Dương ở một bên cũng ngạc nhiên: “Có thể là viện trưởng nghe nói tôi ở bệnh viện nên đến thăm. Tuyết Tinh, cậu mau đỡ tôi đứng dậy đi, viện trưởng quen biết với ba tôi, tôi không thể thất lễ được!"

Lý Văn Dương vẫn đang tức giận vì bị tên phó giám đốc của Giang Tuyết Tinh giành mất hào quang.

Lúc này nghe nói viện trưởng đến thăm mình thì phấn khích trở lại.

Được Giang Tuyết Tinh đỡ đứng lên. Còn Trần Khiêm thấy ngày càng đông người thì không muốn ở lại nữa, xách theo bình đi ra ngoài lấy nước.

Kết quả đúng lúc va vào viện trưởng.

“Cậu Trần, là cậu sao!?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn