Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cậu Trần, cậu làm gì ở đây vậy?” Viện trưởng va vào Trần Khiêm.

Ngay lập tức xoa tay, hào hứng nhìn Trần Khiêm.

“Hửm? Cậu Trần?”

Tất cả mọi người trong phòng bệnh thấy cảnh này đều sững sờ.

Đặc biệt là Lý Văn Dương ra vẻ đã được đỡ từ trên giường bệnh xuống để chuẩn bị đón viện trưởng thì lại càng sững sờ hơn nữa.

Sao ông ấy lại gọi Trần Khiêm là cậu chứ?

“Viện trưởng, ông biết tôi à?”

Trần Khiêm cũng ngơ ngác.

“Đương nhiên là biết cậu rồi, lần trước ông cụ Ngô nằm viện, tôi có đến thăm một lần nhưng lần đó không gặp cậu mà thôi!”

Viện trưởng cười nói.

Trần Khiêm nghĩ ngợi một lát, cũng hiểu ra.

Lần trước lúc ông cụ Ngô năm viện, chẳng phải mình đến căng tin có gặp Lý Minh Tuyết đó sao, lúc đó Lý Minh Tuyết còn buồn rầu vì vấn đề công việc.

Lúc mình tìm Lý Chấn Quốc, có nhắc đến chuyện công việc của Lý Minh Tuyết với Lý Chấn Quốc.

Sau đó vấn đề của Lý Minh Tuyết được giải quyết, chỉ là công lao cuối cùng bị Lý Siêu giành mất.

Chắc là từ lúc đó nên viện trưởng nghe tới tên của mình.

Sau này nghe ông cụ Ngô nói, quả thật là viện trưởng có đến thăm ông ấy.

Nhưng Trần Khiêm cũng không để ý lắm.

“Cậu Trần, tôi cũng là nghe y tá trưởng nói là cậu đến rồi, cho nên đặc biệt sang đây để gặp cậu, có bất cứ yêu cầu gì cậu cứ nói, bệnh viện chúng tôi

nhất định sẽ thực hiện!”

Viện trưởng cười nói.

Sau đó lại nhìn về phía Lý Minh Tuyết: “Cậu Trần cậu xem, lần trước sau khi cậu nhắc đến, bây giờ Minh Tuyết đã là bác sĩ chính thức rồi, làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm, nhận được sự khen ngợi nhất trí từ bệnh viện, cậu đã tiến cử một nhân tài cho bệnh viện chúng tôi rồi!”

Viện trưởng lại vui vẻ cười ha ha.

Sau đó lại trò chuyện với Trần Khiêm về một số việc khác, rồi nhóm người tài giỏi sau lưng ông ấy bắt tay với Trần Khiêm, xong xuôi mới rời đi.

Chắc chăn lúc đó Trần Khiêm không tìm vị viện trưởng này, mà là Lý Chấn Quốc tìm quan hệ ở trên tỉnh.

Nhưng vị viện trưởng này rõ ràng rất kiên nhãn, nên chẳng mấy chốc đã nghe ngóng được là do mình bảo người khác làm.

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Trần Khiêm mới nhìn về phía sau. Lúc này mới phát hiện ra tất cả bạn học trong

phòng bệnh đều đang nhìn mình với cùng một biểu cảm ngạc nhiên.

Đặc biệt là Lý Văn Dương.

Đứng lên rồi ngây người cả ra. Người ta không phải đến tìm anh ta, mà là đặc

biệt đến tìm Trần Khiêm, con mẹ nó thế này thật xấu hổ quát!

“Tôi đi lấy nước nóng trước!” Trần Khiêm khẽ gật đầu.

“Trần... Trân Khiêm!”

Lúc này, Lý Minh Tuyết khó mà tin được gọi Trần Khiêm.

“Hửm? Sao vậy Minh Tuyết? Trần Khiêm hỏi “Là... Là cậu giúp tôi sao? Vì cậu giúp cho nên

tôi mới dễ dàng trở thành bác sĩ chính thức như vậy?”

Vừa nấy viện trưởng người ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, là Trần Khiêm tiến cử với bệnh viện một nhân tài.

Ban đầu, chuyện này là Lý Siêu giải quyết, Lý Minh Tuyết cũng rất bối rối.

Bởi vì ba mình từng đi cảm ơn ba của Lý Siêu, kết quả thế nào, thái độ của ba anh ta không lạnh không nhạt, bảo ba mình uống một ly, sau đó đuổi ba mình đi.

Nếu thật sự là do anh ta giải quyết, thì tại sao lại như vậy chứ?

Bây giờ thì hiểu rồi, là Trần Khiêm giúp mình.

Cậu ấy lại còn quen thuộc với viện trưởng thế kial

“À à, cũng không có gì đâu, trùng hợp quen với một số người có liên quan nên nhắc với họ một câu thôi ấy mài”

Trần Khiêm thản nhiên cười.

Lý Minh Tuyết thoáng hối hận.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn