Thiên Mệnh Chí Tôn


Bởi vì lúc đó mình gặp Trần Khiêm đầu tiên, cho nên chỉ mời cậu ấy ăn cơm ở căn tin, còn với Lý Siêu thì lại mời ở khách sạn lớn, nhà hàng nổi tiếng.

Kết quả người thật sự lo lắng cho tiền đồ của mình, giúp mình giải quyết lại là Trần Khiêm!

Thậm chí Lý Minh Tuyết nhìn Trần Khiêm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại tình cảm khác.

“Ôi mẹ ơi, bây giờ Trần Khiêm chẳng những lái Mercedes - Benz G500 mà còn quen biết với nhân vật tai to mặt lớn như vậy, rốt cuộc hiện tại Trần Khiêm làm gì vậy chứ?”

Vương Nhụy lại càng ngạc nhiên thán phục.

“Cậu nói cái gì, Trần Khiêm lái Mercedes - Benz G500?”

Lần này lại đến Lý Văn Dương ngạc nhiên.

Nghĩ lại lúc ở trạm xe buýt mình còn khoe xe của mình, Trần Khiêm cũng chỉ ở một bên thờ ơ cười.

Vốn còn tưởng cậu ta ganh tị, cuối cùng người ta chỉ đang nhìn mình như một thằng ngu đang ở đó khoe khoang mà thôi! Xe của người ta có thể mua

được tám chín chiếc xe của mình!

“Xe chỉ là công cụ để khỏi phải đi bộ thôi, đó là xe tham gia sự kiện được tặng ấy mài”

Trần Khiêm khẽ cười. Sau đó đi ra ngoài.

Lần này, Giang Tuyết Tinh thật sự phải nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt khác.

Trần Khiêm giải quyết xong chuyện này cũng đi ra ngoài luôn.

Về phần Giang Tuyết Tinh sẽ cảm thấy là ai giúp cô ta, chuyện này đối với Trần Khiêm không quan trọng.

Sau đó Trần Khiêm lái xe của mình ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, đi về dưới ánh mắt sững sờ của các bạn học.

Trên đường đi, điện thoại của Trần Khiêm vang lên, anh nghe máy.

Nhìn số máy thì là Triệu Đồng Đồng gọi tới!

“Trần Khiêm, cậu khuyên Tần Nhã bảo cô ấy quay về đi, chú Tần thật sự rất lo lắng, bây giờ gọi điện cho Tần Nhã thì cô ấy tắt máy, tôi gửi tin nhắn wechat cũng không thấy trả lời, tóm lại là cậu khuyên cô ấy đi, chiều nay tôi qua đó tìm cô ấy!”

Triệu Đồng Đồng nói. Trần Khiêm nghe thấy thế thì lại giật mình. Đạp phanh dừng xe lại.

“Cậu nói cái gì? Tân Nhã chưa về nhà sao?”

Trần Khiêm sững sờ.

Tân Nhã đi rồi, hơn nữa chắc là đã đến nhà từ sớm rồi chứ, lúc đó Trần Khiêm cũng không có liên lạc với cô ta.

Chỉ cảm thấy mình đưa tay ra giúp cô ta một lần là được rồi.

Dù sao thì cũng không thể để Tô Mộc Vũ hiểu lầm thêm lần nữa.

Nhưng không ngờ là lại không liên lạc được với Tần Nhã.

“Hả? Cậu nói cái gì? Về nhà gì? Hôm qua tôi liên lạc với Tân Nhã, mới phát hiện là không liên lạc được với cô ấy. Cô ấy thật sự diễn sâu quá rồi, đã dọa ba cô ấy một trận rồi! Cậu đừng có giả vờ nữa, ba cô ấy không có ở nhà tôi đâu, cậu đưa điện thoại cho Tiểu Nhã đi!”

Triệu Đồng Đồng nói. Cô ta cho rằng Trần Khiêm đang diễn với cô ta. “Cậu đừng có dọa tôi, ba hôm trước mọi người

đi thì sáng hôm sau Tân Nhã cũng ngồi xe về Kim Lăng rồi, nói là quay về đính hôn với Lý Việt!”

Trần Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trần Khiêm kể lại tình hình lúc đó cho Triệu Đồng Đồng.

“Mẹ kiếp, nếu là vậy thì sao lại không liên lạc được với Tiểu Nhã? Với lại cũng có khả năng, hôm đó lúc đi thì đã mất liên lạc với Tiểu Nhã rồi! Hơn nữa Tiểu Nhã nói với cậu là cô ấy phải đính hôn với Lý Việt à?”

“Còn có thể là ai nữa chứ?”

“Tôi nói cậu này, chắc là Tân Nhã sợ cậu không giữ cô ấy lại nữa nên mới bịa một lý do thôi. Ôi, tôi cũng mới biết rõ là việc gì thôi, không phải là đính hôn với Lý Việt, mà là đính hôn với một người họ Long ở Yên Kinh, Tân Nhã không đồng ý nên mới bỏ nhà đi! Bây giờ việc tôi lo lắng đó là Tân Nhã sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Triệu Đồng Đồng cũng thấy sợ hãi. Chứ đừng nói là Trần Khiêm.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm vội gọi vào số điện thoại Tân Nhã.

Kết quả thông báo tắt máy.

Gọi wechat cho Tân Nhã cũng không có ai nghe.

Tiêu rồi tiêu rồi! Mẹ kiếp, đừng có thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?

Người đi từ chỗ của mình, mặc dù không liên quan trực tiếp.

Nhưng trong lòng Trần Khiêm cũng rất khó chịu tự trách!

Nếu mình không nói những lời đó thì Tân Nhã cũng sẽ không đi.

Nếu sau khi Tân Nhã đi, mình có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi cô ấy thì cũng sẽ biết được cô ấy đang ở đâu.

Bây giờ thì sao, Trần Nhã xảy ra chuyện rồi. Thậm chí có khả năng là cô ấy xảy ra chuyện từ ba ngày trước mà giờ mình mới biết.

Hơn nữa Triệu Đồng Đồng còn tưởng cô ta đang ở chỗ mình.

Tóm lại chuyện này khiến đầu của Trần Khiêm như trống rỗng, có vô số khả năng xoay mòng mòng trong não, mỗi một khả năng càng nghĩ Trần Khiêm lại càng thấy sợ.

Đánh mạnh vô lăng.

Trần Khiêm dứt khoát quay đầu xe.

Anh phải về Kim Lăng...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn