Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cậu gặp được Dương Hạ? Cô ấy đi thủ đô rồi?”

Nói thật, mặc dù đã mấy tháng không nghe thấy rồi, nhưng nghe đến hai chữ Dương Hạ, cả người Trần Khiêm cũng chấn động.

Đặc biệt là trong lòng vẫn hơi đau nhói.

Dù sao thì cũng ở bên Dương Hạ hai năm, ở đại học Kim Lăng, phần lớn kí ức của mình đều bắt nguồn từ cô gái này, cho dù về sau Dương Hạ khiến Trần Khiêm đau lòng, cũng khiến Trần Khiêm hơi hận cô ta!

Nhưng từ sau lần trước mình nói ra thân phận là cậu Trần của Kim Lăng thì cũng rất thờ ơ với cô †a.

Dương Hạ hoàn toàn bị đả kích nên bỏ học.

Bắt đầu từ chuyện này, thật ra thì sự chán ghét và thù hằn của Trần Khiêm dành cho cô ta đã biến mất hết rồi.

Thậm chí có hơi tự trách.

Lúc đó mình chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng Dương Hạ cũng không bỏ rơi mà còn ở bên cạnh mình.

Cùng ăn cơm, cùng đi dạo.

Quả thực về sau Dương Hạ đã thay đổi. Nhưng so với mấy cô gái như Triệu Nhất Phàm thì Dương Hạ vẫn tốt hơn một chút.

Dù sao thì cô ta cũng có lúc không ghét bỏ mình.

Mà con gái thời nay, có cô nào là không thích tiền đâu.

Sự thờ ơ của mình lúc đó, có thể nói là đã hủy hoại cả tương lai cô ta.

Còn chưa học xong đại học.

Thật ra khoảng thời gian trước, Trần Khiêm còn nghĩ, hay là cho người đi tìm Dương Hạ, để tương lai cô ta có thu nhập ổn định, mình cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhưng mà nghĩ lại, Trần Khiêm đã bỏ đi cái suy nghĩ đó, làm như vậy sợ là sẽ khiến cô ta ghét mình hơn nữa mà thôi!

“Hừ, cậu phản ứng kiểu gì thế này? Phấn khích? Kích động? Hay là tự trách?”

Hàn Tư Dư thích thú nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.

“Đâu có, giờ cô ấy thế nào rồi? Sống có ổn không.

Trần Khiêm hỏi.

“Cậu không cần lo lắng cho cô ta, hiện tại cô ta sống rất tốt, hơn nữa còn tốt hơn cậu tưởng rất nhiều. Cô ta nói với tôi, cô ta sẽ về Kim Lăng, lấy lại tất cả những thứ cô ta đã mất!”

“Lúc nói câu đó ánh mắt của cô ta rất đáng sợ! Tôi hỏi cô ta cái gì cô ta cũng không nói. Phải rồi

Trần Khiêm, sao khi đó Dương Hạ lại bỏ học vậy?”

Nhớ khi đó, Hàn Tư Dư còn nói hộ cho Trần Khiêm một câu.

Chẳng qua lúc đó Hàn Tư Dư cũng không có hứng thú để biết chuyện của Trần Khiêm, nhưng giờ thì không giống nữa.

Cô ta thật sự rất tò mò.

“Cũng không có gì, có việc gì đâu!”

Trần Khiêm cười khổ nói.

Thứ cô ta đã mất, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lấy lại, nói toạc ra thì là muốn tìm mình tính sổ chứ gì.

Rốt cuộc khoảng thời gian này Dương Hạ đã trải qua chuyện gì nhỉ?

Nghĩ cũng nghĩ không ra, nhưng mà có thể chắc chăn là Dương Hạ quả thực đang sống rất tốt, như

vậy là đủ rồi!

“Thôi bỏ đi không nói nữa! Dù sao thì đợi cô ta quay về rồi sẽ rõ thôi!”

Hàn Tư Dư nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi Buổi chiều tôi phải chuẩn bị để livestreaml”

“ừm" Trần Khiêm gật đầu, chuẩn bị ra ngoài.

“Đúng rồi Trần Khiêm, lần này tôi giúp cậu, tôi hi vọng cậu có thể đồng ý với tôi một yêu cầu!”

Hàn Tư Dư ngăn Trần Khiêm lại.

“Cậu cứ nói!”

“Tôi hi vọng trước khi tôi biết được ai là anh Bình Phàm thì cậu không thể kết hôn với cô gái khác, được không? Tôi chỉ yêu cầu một điều này thôi!"

Hàn Tư Dư cắn môi.

Cô ta cũng không biết tại sao cô ta lại nói như vậy nữa?

Mình đoán anh Bình Phàm chính là Trần Khiêm, cho nên mình yêu Trần Khiêm rồi?

Hàn Tư Dư không biết, dù sao thì trong lòng cô †a muốn như vậy.

Lỡ như Trần Khiêm chính là anh Bình Phàm, lỡ như sau khi mình xác nhận được thì Trần Khiêm đã kết hôn rồi, vậy phải làm thế nào chứ?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn