Thiên Mệnh Chí Tôn


“Mẹ nó, chẳng phải là Trần Khiêm đây sao?” Có sinh viên nam nhận ra Trần Khiêm.

“Đúng vậy, là cậu ta thật, trời ơi, trời mưa lớn thế mà cậu ta chạy xe đạp đi lung tung làm gì vậy?”

“Không phải đã nói cậu ta trúng số hả, ha ha, cứ tưởng sẽ đổi ngựa yêu chứ, không ngờ vẫn quê mùa như vậy!”

“Đúng đó đúng đó, nhưng trong lớp chúng ta, biết cậu ta trúng vế số, tôi đã từng lén thích cậu ta đó, ha hai”

Các cô gái thảo luận sôi nổi.

Mà nhóm sinh viên nam nữ này không phải ai xa lạ mà là bạn cùng lớp đại học của Trần Khiêm, khoảng chừng mười mấy người.

Còn cô Mạnh thì tất nhiên là Mạnh Thái Như

Hôm nay, Mạnh Thái Như lại dọn sang nhà mới,

chuyển từ chung cư giáo viên ra.

Tiểu khu Vân Hoa là một tiểu khu cao cấp hạng nhất, giá cả khoảng hai mươi lăm nghìn.

Mạnh Thái Như vừa làm giảng viên đại học vừa mở cửa hàng Taobao của riêng mình, hơn nữa còn bán hàng trên Wechat gì đó, dù sao có Hàn Tư Dư hỗ trợ tuyên truyền.

Vì thế cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Dứt khoát mua một căn nhà mới, ba phòng ngủ hai phòng khách.

Việc chuyển nhà thì tất nhiên là tìm sinh viên của mình rồi.

Sinh viên bản địa Kim Lăng đều bị Mạnh Thái Như gọi đến.

Lập tức nhìn thấy Trần Khiêm đã chạy xe đạp ở phía xa xa, lòng Mạnh Thái Như chợt giật thót.

Cô ta cũng giống như Hàn Tư Dư, cũng thích anh Bình Phàm.

Vì thế rất đương nhiên nhạy cảm với Trần Khiêm rất có khả năng là anh Bình Phàm.

Dù sao trời mưa, mặc dù Trân Khiêm không ngừng tăng tốc độ nhưng vẫn chạy rất chậm.

Lúc này, liên tục ba chiếc xe lướt qua Trần Khiêm chạy thẳng đến cửa tiểu khu Vân Hoa.

Nhóm Triệu Đồng Đồng lục đục bước xuống từ ba chiếc xe, còn có ba mẹ của Tân Nhã.

Chiếc xe cuối cùng là nhóm Hàn Tư Dư và Đỗ Vũ đang cầm thiết bị livestream.

Trần Khiêm nói chuyện này cho Triệu Đồng Đồng, tất nhiên Triệu Đồng Đồng sẽ thông báo cho. ba mẹ của Tần Nhã.

Thậm chí bây giờ nhiều người bao vây lấy tiểu khu, hẳn là Thiên Long, Địa Hổ đang muốn dùng chiêu đóng cửa đánh chó.

Nghĩ chắc bây giờ Tân Nhã đã được Thiên Long, Địa Hổ cứu ra rồi.

“Đứng lại, làm gì đó!”

Nhóm Triệu Đồng Đồng mới vừa bước qua đã bị vệ sĩ chặn lại.

Ba mẹ Tần Nhã vội vã cầu xin, vệ sĩ vừa nghe, đây chẳng phải là ba mẹ của cô gái đang được họ cứu hay sao, lập tức cung kính mời mọi người vào.

“Tư Dư bên này nè! Tư Dư!”

Có cô gái thấy Hàn Tư Dư nên vội vã kêu cô ta sang.

Mà tất nhiên Hàn Tư Dư cũng không ngờ lại gặp được nhiều bạn bè ở đây.

Cho nên cô ta và Đỗ Vũ đi qua.

“Tư Dư, cậu giỏi quá đi, họ không cho ai vào cả, sao cậu lại vào được đây vậy, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tất cả các cô gái đều tò mò hỏi. Hàn Tư Dư nhìn cảnh tượng hoành tráng như vậy, cũng rất sợ hãi.

“Có một sinh viên nữ bị bắt cóc, chúng tớ nhận được tin nên đến đây, tớ không ngờ là có nhiều người đến cứu cô ấy như vậy!”

“Hả? Nhưng mà cô gái này là ai? Nhìn ba mẹ cô ấy hình như đâu phải là cấp trên của những người này đâu?”

Có cô gái hỏi.

Mạnh Thái Như cũng tò mò nhìn về phía Hàn Tư Dư.

Hàn Tư Dư lắc đầu: “Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, Trần Khiêm nói cho chúng tớ biết, nói đã cứu được người, chỉ là bị sợ hãi quá độ, bây giờ đang ở tiểu khu Vân Hoal”

“Trần Khiêm?”

Mạnh Thái Như kinh hãi.

“Vâng, cô gái này là bạn của Trần Khiêm, Trần Khiêm nhờ tớ hỗ trợ tìm em ấy!”

Mà Hàn Tư Dư vừa nói, có vẻ như mới nhận ra gì đó.

Nhìn Mạnh Thái Như, hai người đều hơi kinh ngạc.

“Ha ha ha, các cậu nhìn xem, Trần Khiêm ướt như chuột lột đến rồi kìa!”

“Cậu thấy cậu ta có quê mùa không, đúng là, Tiểu Vân, chẳng phải ban nấy cậu còn nói cậu đã từng thích cậu ta hả, sang đó tỏ tình với cậu ta đi!” “Tôi đi chết đây được chưa, có đứa ngu mới tỏ tình với cậu ta!”

Mọi người đùa giỡn ầm ï.

“Cậu Trần!!!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn