Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm vừa nghĩ là biết Trần Lâm đang có mục đích gì.

Quả nhiên, trên thế giới này không có bữa ăn nào không tốn tiền, há miệng mắc quail

Không có tình yêu nào là tự nhiên cả!

“Ừ ừ, đúng rồi, tôi muốn cậu giúp tôi diễn một vở kịch làm cậu ta tức chết! Sau đó cậu ta sẽ suy nghĩ lại, Đinh Hạo là người rất nhỏ nhen ích kỷ, hơn nữa còn rất yêu bản thân mình, cho nên tuyệt đối giang hơn cậu ta đâu!”

Trân Lâm cười nói.

Trần Khiêm nói: “Vậy cậu tìm tôi diễn, có lẽ không những không làm cậu ta tức chết mà ngược lại sẽ buồn cười muốn chết đó. Tôi chẳng giỏi giang hơn cậu ta, Đinh Hạo lợi hại lắm mà, nhà có khoản đền bù của núi Vân Mông, còn đặt cửa hàng ở đó nữa, sau này sẽ ghê gớm lắm đói!”

Trần Khiêm cố ý nói vậy.

“Tất nhiên tôi biết cậu kém hơn cậu ta rồi nên tôi mới tìm cậu diễn đó. Cậu biết không Trần Khiêm, bởi vì lúc học cấp ba cậu và con nhỏ Lý Thi Hàm kia đã từng mập mờ với nhau, hơn nữa có vài lần cậu còn làm Đinh Hạo mất mặt trước công chúng nên cậu ta rất nhạy cảm với cậu! Nếu cậu lấy một thân phận hoàn toàn khác để xuất hiện trước mặt cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ ghen tị với cậu, sau đó thì sao, sẽ thấy hối hận với tôi! Nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn thành! Cho nên cậu là lựa chọn tốt nhất!”

Biểu hiện của Trần Lâm như thể cô ta đã tính toán được hết mọi việc.

Mà ý tưởng này, tất nhiên là do người bạn thân ban nãy nghĩ cho cô ta rồi.

Mặc dù Trần Khiêm không phải cậu ấm nhà giàu nhưng có thể để Trần Khiêm giả làm cậu ấm mài

“Khoan đã, cậu nói đổi một thân phận khác? Là sao?” Trần Khiêm nghỉ ngờ.

“Đúng vậy, cậu sắm vai con nhà giàu, thậm chí tại sao giàu thì do trúng vế số! Tóm lại cậu phải giả vờ thể hiện rằng mình có tiền hơn Đinh Hạo nhiều, hơn nữa cậu biết lái xe đúng không? Tôi đã thuê cho cậu một chiếc siêu xe, hừ, chỉ cần cậu diễn với tôi theo sự sắp xếp của bạn thân tôi, chờ ngày mai, chản chắn sẽ làm Đinh Hạo mất hết mặt mũi!”

“Cho nên, bây giờ tôi đã chuẩn bị hết cả rồi, chỉ thiếu Trần Khiêm cậu thôi đó, hơn nữa tôi đã thuê xe rồi, cậu đồng ý với tôi đi mà, được không?”

Trần Lâm cầu xin.

Xem ra lần này, vì muốn giành lại tình yêu của Đinh Hạo nên Trần Lâm đã trả giá rất nhiều.

Nếu thế thì đúng là Trần Khiêm cũng không biết nên từ chối thế nào.

Vốn dĩ thì ngày mai phải tạm biệt Tân Nhã, đúng lúc ngày mai xe mình cũng đến hạn, phải lái xe về huyện Bình An.

Có vẻ như kế hoạch phải bị trì hoãn một ngày.

“Được thôi, tôi đồng ý với cậu!”

Trần Khiêm gật đầu. “Oh yeahl” Trần Lâm kích động cười.

“Vậy sao cậu biết chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ gặp phải Đinh Hạo?”

Trần Khiêm lại hỏi.

“Hừ, chắc chắn là gặp được, chuyện này cậu cứ yên tâm đi! Ngày mai chúng ta cứ tập hợp trước cửa bệnh viện, tôi đến đón cậu!”

Chờ Trần Khiêm ăn xong, thì về với Trần Lâm, Trần Lâm phấn chấn nên hạ sốt.

Trần Khiêm thầm nghĩ, có phải đây là sức mạnh của tình yêu không, tình yêu có thể làm một cô gái điên cuồng thật sao?

Hay đây là sức mạnh của đồng tiền? Haiz, chợt thở dài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thân phận của mình được công khai thì liệu Lý

Thi Hàm có thay đổi thái độ với mình không?

Dù sao xem như Trần Khiêm đã hiểu thấu con người Lý Thi Hàm.

Quay về đút cháo cho Tân Nhã. Một ngày yên bình.

Đợi đến sáng hôm sau, Trần Khiêm tuân theo lời hẹn, đứng trong công viên bên cạnh bệnh viện chờ Trần Lâm từ sớm.

Lúc này, một chiếc G500 màu trắng mới tinh chạy đến dừng trước mặt Trần Khiêm, sau đó hạ kính xe xuống.

Trần Lâm và bạn thân của cô ta đang ngồi trên xe.

Trần Lâm nói: “Trần Khiêm, không ngờ cậu cũng đúng giờ thật đó. Nhanh lên, cho cậu ta thay vest trước, sau đó dẫn đi đổi kiểu tóc mới!”

“Này này này, Trần Khiêm, cậu còn ngơ ngác làm gì, có phải thấy xe xịn quá nên choáng váng rồi không? Lên xe nhanh đi, hôm nay mời cậu đi Mercedes Benz G5001”

Mẹ kiếp!

Tất nhiên là Trần Khiêm ngơ ngác rồi. Bởi vì chiếc Benz G hôm nay, sao quen quá nhỉ?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn