Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đây là chiếc xe cậu thuê à?”

Sau khi Trần Khiêm lên xe, vừa nhìn thì thấy chẳng phải đây là chiếc G500 mình cho Vương Tiểu Chương, chị của Tiểu Cường thuê hay sao?

Thầm nghĩ trùng hợp quá đi.

“Hừ, mặc dù cậu và đám cậu ấm nhà giàu kia quen nhau nhưng tôi cũng thấy đám cậu ấm kia không đưa cậu theo chơi, cậu cũng chưa bao giờ được đi xế xịn như vậy đúng không?”

Trần Lâm hơi đắc ý nói.

Còn lái rất rành nữa.

“Chiếc xe này khoảng hai triệu đấy, còn là xe mới nữa. Cậu biết thuê một ngày tốn bao nhiêu tiền không, chỉ tiền thế chấp thôi mà chúng tôi đã phải đưa một trăm nghìn, tiền tiết kiệm của hai chúng tôi đã đổ vào đây cả rồi!”

Chị em của Trần Lâm đắc ý nói.

Còn không quên cầm điện thoại quay video gì đó.

“Lâm Lâm, mở cửa sổ trên trần đi, tớ muốn thò đầu ra chụp hình!”

Bạn thân phấn khích nói. “Được thôi, mở cho cậu này! Nhưng mà cậu phải chậm chậm thôi nhé, bị xước nhẹ thôi cũng sế

trừ tiền đó!”

Trần Lâm vừa dặn dò vừa duỗi tay chuẩn bị mở van cửa sổ tự động trên trần xe.

“Ui cha, van nào là van mở cửa sổ tự động trên trần vậy? Cái này có hai hướng, không hiểu gì hết!”

Trần Lâm sốt ruột nói.

Dù sao cũng mới vừa thuê xong, không biết vài thứ cũng là chuyện bình thường.

Trần Khiêm ngồi ở phía sau, thấy móng tay dài thượt của Trần Lâm cứ sờ bàn điều khiển mãi, cũng thấy rất đau lòng.

Trần Khiêm bất lực nói cách mở cửa sổ trên trần xe cho cô ta.

Cô ta thử.

Kết quả mở được thật.

“Mẹ ơi, được lắm đó Trần Khiêm, cậu cũng rành về dòng xe này àI”

Trần Lâm nói: “Cũng đúng, lúc học cấp ba cậu thích xe lắm mà, xem ra cậu đã từng tìm hiểu rồi!”

Trần Khiêm chỉ có thể cười gượng gật đầu.

Sau đó, bạn thân của Trần Lâm thò đầu ra chụp ảnh.

Tiếp theo thì nhóm Trần Lâm đưa Trần Khiêm đến tiệm làm tóc trước, để Trần Khiêm đổi một kiểu

tóc mới.

Lại bảo Trần Khiêm thay một bộ vest, áo sơ mi trắng giày da linh tinh.

Đúng là không cần phải bàn, sau khi ăn diện Xong, xem ra Trần Khiêm cũng khá đẹp trai.

Làm cô gái có tiêu chuẩn cao như Trần Lâm cũng nhịn không được ngắm thêm vài lần.

“Bây gờ chúng ta đi đâu?”

Trần Khiêm hỏi.

“Đến quán cà phê bên cạnh khách sạn cao cấp Kim Lăng! Đúng rồi Trần Khiêm, tôi phải dặn cậu ít việc, cậu quen với nhóm cậu Bạch, cũng xem như đã từng tiếp xúc với các cậu ấm nhà giàu nhưng hình tượng cậu sẽ giả trang của ngày hôm nay không giống họ, cậu là loại người mới phất lên trong một đêm nên phải kiêu căng ngạo mạn, ỷ mình có tiền, thế thì mới làm Đinh Hạo sợ được, cậu hiểu tâm trạng của dân nhà giàu mới nổi không?”

Trần Lâm nói.

“Hả? Phất lên trong một đêm cũng đâu cần phải vậy?” Trần Khiêm cười gượng nói.

Nếu mình như thế thì bây giờ Trần Lâm cũng không cần phải bỏ công bỏ sức theo đuổi Đinh Hạo.

“Trời ơi, tóm lại cậu cứ làm theo những gì tôi nói đi, hơn nữa phải căn cứ theo sự sắp xếp của

Ngụy Tuyết! Cô ấy sẽ làm nền cho cậu!”

Tất nhiên Ngụy Tuyết là chị em thân thiết của Trần Lâm.

Trần Khiêm có thể nói gì được đây, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Đến quán cà phê.

Trần Lâm bắt đầu nhập vai.

Giờ đây đang khẽ khoác tay Trần Khiêm, rúc vào lòng Trần Khiêm, bước vào.

Mà sau khi bước vào, Trần Khiêm cũng mới thấy, thì ra Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang ngồi uống

cà phê ở một vị trí bên trong quán.

Trần Khiêm bái phục Trần Lâm rồi, chuyện tình báo này, cô ta đã làm rất xuất sắc.

Rồi sau đó, Trần Lâm kéoTrần Khiêm đến bên chỗ của Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang ngồi.

Lúc này, Lý Thi Hàm vừa ngẩng đầu, đúng lúc thấy cảnh tượng trước mắt.

Cô ta hơi giật mình.

“Quý khách muốn uống gì ạ?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn