Thiên Mệnh Chí Tôn


Phục vụ lễ phép bước đến, thấy Trần Khiêm và Trần Lâm mặc quần áo trang trọng nên thái độ cũng cung kính hơn.

“Món cà phê đắt nhất của tiệm cậu là gì? Hôm nay tôi muốn uống món đắt nhất!”

Theo tâm thế nhà giàu mới nổi mà Trần Lâm đã dạy.

Trần Khiêm ngồi xuống bắt chéo chân nói.

“Hả? Đắt nhất ạ? Thưa anh, món cà phê đắt nhất cửa hàng chúng tôi là ba trăm tệ một ly...”

Phục vụ hơi ngạc nhiên.

“Ba trăm tệ thì ba trăm tệ thôi, cũng đâu phải là đắt lắm! Hai ly đi!”

“Vâng thưa quý khách, xin anh đợi chút!”

Phục vụ khẽ khom lưng lui xuống.

Mà Trần Lâm thì thấy bộ dạng kiêu căng khoe khoang của Trần Khiêm, thi thoảng còn lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay, đúng là vừa buồn cười vừa tò mò, không ngờ nha, Trần Khiêm cũng đẹp trai

thật đấy!

Chắc chăn bây giờ Đinh Hạo cũng chú ý Trần Khiêm và Trần Lâm phía bên này.

Lúc này, Đinh Hạo nghe Trần Khiêm gọi món ba trăm tệ, đúng là mặt hơi khó chịu.

Đặc biệt là Trần Lâm lại thân mật với cậu ta như vậy.

Làm lòng Đinh Hạo không thoải mái lắm.

Đúng vậy, có một cô gái xinh đẹp bình thường cứ thích chạy theo bạn, bạn rất hưởng thụ tất cả những gì cô ấy dành cho bạn.

Cho dù bạn không yêu cô ấy nhưng cô ấy vẫn yêu bạn, dù là ai cũng sẽ cảm thấy lòng hư vinh của

mình được thỏa mãn.

Nhưng không ngờ, Trần Lâm lại hết yêu nhanh như vậy.

Hơn nữa còn là Trần Khiêm, người mà mình luôn rất quan tâm.

Rầm!

Ngay lập tức, Đinh Hạo đặt cà phê lên bàn, lạnh lùng nói: “Hừ, ra vẻ giàu có, ra vẻ oai phong làm gì chứ!

Tôi còn chẳng hiểu cậu chắc, ra vẻ ta đây gì chứ!”

Lý Thi Hàm cũng liếc Trần Khiêm và Trần Lâm, khuyên Đinh Hạo.

“Đúng rồi Trần Khiêm, cậu mới mua xe mới, lát nữa chuẩn bị đưa tớ đi đâu chơi vậy, phố thương mại Kim Lăng được không? Tớ thích một bộ quần áo, đợi cậu dẫn người ta đi mua, nha nha? Chỉ hơn ba nghìn thôi à! Xin cậu đói”

Trần Lâm nắm tay Trần Khiêm nói.

“Bỏ đi, nhìn cậu kìa, ba nghìn tệ mà cậu cũng mặc được à, quần áo mà thấp hơn sáu nghìn thì cậu đừng nhắc trước mặt tớ, cậu có thấy mất mặt

không!”

Trần Khiêm bực bội rút tay Trần Lâm ra, còn mắng một câu.

Trần Lâm không ngờ Trần Khiêm diễn nhà giàu mới nổi đẹp trai quá.

Nép vào lòng anh gật đầu.

“Hừ, có gì đáng khoe đâu, chân chạy vặt cho. người ta thôi mài!”

Đỉnh Hạo thấy Trần Khiêm mắng Trần Lâm mà Trần Lâm còn nương theo nên càng ghen tị hơn.

Mẹ kiếp, thăng Trần Khiêm này thì có gì, nó có gì hay ho hơn mình?

“Được rồi Đinh Hạo, có vài người thích khoe

khoang vậy đó, có sợi lông gà tưởng mình là quan, không cần phải quan tâm đến họ!”

Lý Thi Hàm không nhịn nổi nữa nói.

“Haiz, Trần Khiêm, lúc trước chúng tớ cứ nghĩ cậu là thằng chạy vặt cho các cậu ấm, xem ra tớ hiểu lầm cậu rồi. Cậu chạy đến nương theo khí thế của đám nhà giàu đúng không, ha ha, không ngờ cậu lại trúng số được nhiều tiền như vậy!”

Ề Trần Lâm thấy đã có hiệu quả, lập tức bắt lấy tay Trần Khiêm, sùng bái nói. ẩ “Cái gì? Trúng vé số?”

Câu nói này cực kỳ thu hút sự chú ý của Đinh Hạo.

“Trần Khiêm, cậu trúng bao nhiêu?”

Mà Lý Thi Hàm thì cũng nhìn chăm chăm Trần Khiêm, sốt ruột hỏi.

Nếu như chỉ trúng một hai triệu, sợ rằng vẫn không thể làm cô gái có tiêu chuẩn cao như Trần Lâm phải yêu chiều Trần Khiêm.

Chắc chản là một số tiền rất lớn.

Hơn nữa nhìn Trần Khiêm bây giờ đi, xa hoa đến nhường nào.

Lý Thi Hàm sợ Trần Khiêm sẽ hơn Đỉnh Hạo, thế thì sợ rằng người hối hận nhất sẽ là cô ta nên tất nhiên phải sốt ruột.

“Đúng là may thật đó, tớ không ngờ sẽ được đổi đời. Còn về số tiền hả, tôi không tiện nói với mọi người! Thật sự không tiện, xin lỗi!”

Trần Khiêm nhìn Lý Thi Hàm cười cười.

Lúc này, Trần Khiêm đút tay vào túi tìm điện thoại.

Kết quả bất cẩn làm rơi chìa khóa xe ra ngoài.

Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng trợn mắt lên nhìn.

“Chìa khóa của Mercedes Benz G5001?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn