Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, đây là xe cậu mới mua?”

Lý Thi Hàm kinh ngạc hỏi.

“À, mấy hôm trước mới vừa nhận, thay cho việc đi bội”

Trần Khiêm tùy ý ném chìa khóa lên bàn. Làm Trần Lâm vừa phấn khích vừa đau lòng. Sợ sẽ làm hư chìa khóa.

Phấn khích nhất là cứ nhìn mặt Đinh Hạo lúc này đi, sắp không nhịn nổi nữa rồi.

“Đúng rồi Đinh Hạo, tôi nghe Lâm Lâm nói cậu cũng mới mua xe hả? Có vẻ như tôi chưa thấy chiếc xe đó của cậu nhỉ? BMW series 7 hay là dòng xe của Mercedes, Audi? Khoảng một triệu không?”

Trần Khiêm nhìn Đinh Hạo cười hỏi.

“Ha ha, Đinh Hạo mua Passat đó, khoảng hai trăm nghìn! Không thể sánh bằng chiếc hơn hai triệu của cậu đâu!”

Trần Lâm liếc Đinh Hạo nói.

Định Hạo hít một hơi thật sâu, tay đang run rẩy.

“Passat hả, Đinh Hạo sao cậu lại mua loại đó vậy?”

Trần Khiêm cười hỏi.

“Tôi thích mua gì thì mua, không cần hai người phải quan tâm! Cậu trúng số thôi mà, có gì để khoe. khoang!”

Đinh Hạo vội la lên.

“Haiz, tớ có phúc quá đi, có thể ở bên Trần Khiêm, sau này tớ sẽ đi theo cậu hưởng phúc! Cậu phải đối xử tốt với tới đấy nha, còn phải mua quần áo cho tớ nữa, hôm nay cậu đã nói là mua cho tớ rồi đó!"

“Ừ ừ, chắc chắn sẽ mua cho cậu mà, nhưng mà cậu cũng phải đồng ý với tớ là đêm nay sẽ trao lần đầu cho tớ nha, ha hai”

Trần Khiêm năm tay Trần Lâm cười nói.

Trần Lâm thì nghe xong muốn tát lên miệng Trần Khiêm.

Mẹ nó, kịch bản bảo cậu nói câu này hồi nào.

Dù sao, yêu đương thì yêu đương nhưng nếu cậu đề cập đến vấn đề này, dễ làm Đinh Hạo phát điên.

Cũng may câu nói này của Trần Khiêm vẫn chưa hề quá đáng.

Vốn dĩ Trần Lâm muốn cảnh cáo Trần Khiêm là đừng nói bậy.

Nhưng nhìn thấy gương mặt đang tím ngắt của Đinh Hạo.

Hơn nữa miệng còn run run.

Trần Lâm biết, câu nói này của Trần Khiêm đã kích thích đúng chỗ.

“Cậu hư ghê đó! Thấy ghét quá đi!” Trần Lâm ngại ngùng nói.

““Không được! Trần Lâm, sao cậu lại nói thế, cậu muốn mua gì, tớ mua cho cậu là được, sao cậu phải trao lần đầu tiên cho thằng nghèo này, cậu ta trúng số thôi mà, cậu đâu cần phải giày vò bản thân mình như vậy!”

Quả nhiên, Đinh Hạo đứng bật lên rồi tức giận nói.

“Hừ, Đinh Hạo, cậu dựa vào đâu mà mắng bạn trai tôi là thằng nghèo, hơn nữa, cậu ấy là bạn trai tôi, tôi trao lần đầu tiên cho cậu ấy thì sao? Thì sao hả? Cậu sốt ruột làm gì?”

Trần Lâm cũng chẳng phân biệt trường hợp, phản bác Đinh Hạo ngay.

“Trần Lâm, tớ vẫn luôn cho rằng cậu là người kiên định, hơn nữa là cô gái phẩm hạnh đứng đắn. Nói thật, lúc tớ chọn ở bên cạnh Thi Hàm, toàn bộ quá trình, tớ thật sự rất đau khổ, rất bối rối, hơn nữa tớ rất hối hận nhưng cậu thế này thì tớ không cần phải hối hận không cần phải tự trách nữa! Thi Hàm, chúng ta đi!”

Dường như Đinh Hạo đang giận dỗi muốn kéo Lý Thi Hàm đi. Mà Trần Lâm nhìn Đinh Hạo, ánh mắt lộ vẻ cảm động.

Nhưng so với Lý Thi Hàm thì ưu thế lớn nhất của cô ta là hiểu Đỉnh Hạo, nhất là hiểu trạng thái tâm lý của Đỉnh Hạo.

Cô ta biết, Đinh Hạo đang kiểm tra xem cô ta còn thích mình hay không nên mới nói như vậy.

Nếu như bây giờ mình hối hận rồi xin lỗi Đinh Hạo.

Thì đó mới là xong đời thật.

Trần Lâm ôm Trần Khiêm thân mật, hoàn toàn xem như Đinh Hạo không hề tồn tại.

“Người yêu ơi, cậu đừng quan tâm người ta nghĩ tớ thế nào, từ nay về sau tớ sẽ tốt với cậu, cậu cũng

tốt với tớ nhé?”

Trần Khiêm thuận thế ôm eo Trần Lâm, còn nhéo nhẹ lên hông cô ta.

“Tất nhiên là tốt với cậu rồi!”

Trần Khiêm cũng không ngốc, có thể sờ thì dại gì không sờ.

Bàn tay sờ soạng lung tung trên người Trần Lâm.

Mà câu nói này, tất nhiên là Đinh Hạo nghe thấy rồi.

Mặt Đỉnh Hạo xanh hơn. Bị Lý Thi Hàm kéo ra ngoài.

“Mẹ nó, đủ rồi, cậu còn sờ”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn