Thiên Mệnh Chí Tôn


“Quản lý Vương, điện thoại của tôi tắt nguồn rồi"

Trần Lâm chạy về phía Vương Tiểu Chương trước.

Bởi vì bây giờ, nhóm Đinh Hạo cũng đang đi theo Trần Lâm.

Sợ chuyện thuê xe này sẽ bị lộ ra nữa.

Sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến.

Lý Thi Hàm thật sự không dám tin chiếc Mercedes Benz này là của Trần Khiêm, mọi người không biết rằng, lúc Trần Khiêm khoe khoang, mỗi một câu nói đều như từng cây gai đâm vào lòng Lý Thi Hàm.

Làm lòng cô ta đau đớn.

Cho nên bây giờ lại gặp người phụ nữ này, chẳng những cô ta muốn nghe rõ mà còn muốn hỏi rõ.

Lập tức lướt qua Trần Khiêm, bước đến trước mặt Vương Tiểu Chương, lạnh lùng nhìn Trần Lâm.

“Wow, Trần Lâm, cậu sợ gì vậy?”

“Quản lý Vương đúng không, xin hỏi Trần Lâm thuê chiếc xe này đúng không?”

“Không phải, không phải!”

Trần Lâm vừa nói, còn nháy mắt ra hiệu quản lý Vương.

Quản lý Vương cũng nhận ra vấn đề, đang định che giấu thì.

Lý Thi Hàm giật hợp đồng qua, mở ra xem.

Lý Thi Hàm bật cười: “Ha ha ha ha, đúng là thuê thật này, Đinh Hạo mọi người đến đây xem đi, còn cô Khương cậu Trương nữa, nói cho mọi người nghe chuyện này thú vị lắm, hôm nay này, tớ và Đinh Hạo đang uống cà phê, sau đó cô gái tên Trần Lâm này...

Lý Thi Hàm vừa cho mọi người xem hợp đồng thuê xe, vừa kể chuyện sáng nay ở quán cà phê ra.

“Hừt”

Ai bảo ban nãy Trần Khiêm làm mọi người mất mặt.

Hơn nữa còn khơi gợi lòng ghen ty của Đinh Hạo.

Không cần nghĩ cũng biết, Đinh Hạo lại hối hận với Trần Lâm.

Nhưng chuyện Lâm Y Y ôm Trần Khiêm là chuyện mọi người đều thấy, không còn cách nào khác.

Chỉ có thể nhúng tay vào chuyện thuê xe.

Dù sao Trần Khiêm là thằng chạy vặt của cậu Hoàng cậu Bạch, xem như cũng quen với Lâm Y Y.

Còn về chuyện thuê xe này, để xem Trần Lâm sẽ giải thích thế nào.

Đồng thời, chiếc xe này đâu phải do Trần Khiêm mua, Lý Thi Hàm vừa vui vẻ vừa thở phào, giống như vốn dĩ bị một ngọn núi lớn chèn ép, bây giờ lại thanh thản như thể ngọn núi đã biến mất.

“Trần Lâm, thì ra chiếc G500 này là do cậu thuê à? Không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy!”

Định Hạo chán ghét nhìn Trần Lâm.

Trần Lâm cúi đầu xuống thật thấp, khóc thút thít: “Xin lỗi, Đinh Hạo, xin lỗi, tớ không cố ý lừa cậu!”

“Ha ha, người thuê xe Trần Lâm, số chứng minh nhân dân đã viết rõ thế này rồi đây, để tớ xem xem chủ xe là ai... Hả? Trần Khiêm?”

Lật sang tờ khác, Lý Thi Hàm vừa nhìn, chợt ngơ ngác.

“Cái cái này... Viết sai rồi hả?” Lý Thi Hàm trợn mắt nhìn.

Trần Lâm cũng ngẩng đầu lên. “Cậu Trần, thì ra cậu ở đây! Ngại quá, ban nãy tôi chỉ lo nói chuyện với cô Trần Lâm đây mà không

chú ý đến cậu!”

Đúng lúc này, Vương Tiểu Chương lại thấy Trần Khiêm đang đứng bên cạnh.

Lập tức vui vẻ bước sang.

“Không sao quản lý Vương, đúng rồi, có phải tôi chỉ cần ký tên là có thể lái xe đi không?”

Trần Khiêm cười hỏi.

“Tất nhiên rồi cậu Trần, nhưng cậu có cần kiểm tra không ạ?”

“Không cần đâu, tôi đã đi cả ngày rồi, không sao Trần Khiêm nói.

Sau đó lại bước đến trước mặt Lý Thi Hàm đang ngơ ngác.

Lấy hợp đồng lại, viết tên mình lên.

“Cậu cậu... Đây là xe của cậu thật à?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn