Thiên Mệnh Chí Tôn


"Hừ, hèn chỉ hôm nay Tô Tử Nguyệt lại dám trái lời tôi, thì ra là có bạn trai rồi! Tức chết đi được!"

Lưu Khả trợn mắt trừng Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt. "Khả Nhi, sao thế?"

Trong khi đó, chàng trai đút hai tay vào túi dựa vào cửa xe cũng nhìn Trần Khiêm cười với thái độ thù địch.

"Còn không phải tại Tô Tử Nguyệt sao! Vốn dĩ hôm nay học sinh nghỉ học, bọn em phải ở lại trường chấm bài, nhưng chẳng phải em muốn đi dạo phố sao, vì vậy bèn nhờ cô ta giúp đỡ. Kết quả là bạn trai người ta tới, thế là không chịu giúp nữa!"

"Ai không biết còn tưởng bạn trai cô ta đỉnh lắm, chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi!"

Lưu Khả kể lại chuyện lúc nãy.

Cô ta thấy Trần Khiêm mặt sơ mi trắng và quần thể thao, đi giày thể thao, thoạt nhìn phối hợp trang phục có vẻ tầm thường

Do đó, nói tới nói lui cô ta vẫn coi thường.

"Đúng đó, cô giáo đẹp nhất cũng chỉ đến thế thôi, vẫn là bạn trai của Khả Nhi cô giỏi giang, lái xe BMW series 5 lận, quá ngầu luôn!"

"Đương nhiên, đúng lúc tôi và bạn trai đi dạo phố. Sao nào, ngồi xe của bạn trai tôi, chúng tôi dẫn mọi người đi chơi nhé! Dù sao sau này chúng ta cũng cần phải giữ quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp!"

Lưu Khả nở nụ cười.

Cô ta muốn lợi dụng việc này để cô lập Tô Tử Nguyệt. "Được chứ được chứ!"

Các cô gái tươi cười lên xe.

Ban đầu Trần Khiêm định đi tới mäng Lưu Khả

Bởi vì anh cực kỳ tức giận khi thấy Tô Tử Nguyệt bị bắt nạt như vậy.

Nhưng Tô Tử nguyệt kéo tay Trần Khiêm, không cho anh hành động xốc nổi.

"Mẹ nó! Có tiền thì ghê gớm lắm sao!"

Trần Khiêm vừa nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi vừa mắng.

Sau đó, anh dẫn Tô Tử Nguyệt lên chiếc xe Benz G đỗ ven đường rồi cũng rời đi.

Gần mười một giờ rồi. Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt vào một nhà hàng.

“Trân Khiêm, cậu bảo tìm tớ có chuyện quan trọng, là chuyện gì vậy?"

Sau khi ngồi xuống, Tô Tử Nguyệt tò mò hỏi.

"Tử Nguyệt, cậu có biết một người phụ nữ tên là Mộng Hân không?"

Trần Khiêm không quanh co lòng vòng, chuyện này. không chỉ liên quan đến thân thế của Tô Tử Nguyệt và còn liên quan đến mình.

Nếu Mộng Hân đã từng là người phụ nữ của ba thật.

Thì chẳng phải tự dưng mình có thêm một cô em gái saol

Hơn nữa, cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy quá kỳ lạt

Cho nên lần này anh phải hỏi cho ra nhẽ.

Về phần Tô Tử Nguyệt, sau khi nghe hai chữ này, cô ấy bỗng khựng lại, sau đó nhìn Trần Khiêm với vẻ ngạc nhiên.

"Cậu... Sao cậu lại biết bà ấy?"

Tô Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Nghe vậy, Trần Khiêm biết là có manh mối.

Anh vội hỏi: "Bà ấy là gì của cậu?"

Tô Tử Nguyệt lắc đầu ủ rũ: "Tớ cũng không biết bà ấy là gì của tớ, chỉ biết bà ấy vứt bỏ tớ, rất có thể là mẹ tớ. Sau này tớ hỏi viện trưởng cô nhi viện, ông ấy nói cho tớ biết."

"Bởi vì tớ được phát hiện ở trước cổng cô nhi viện, lúc đó trên người đeo một miếng ngọc bội, trên mặt chỉ khắc cái tên Mộng Hân!"

Tô Tử Nguyệt nhìn Trần Khiêm: "Tớ chưa từng kể với ai chuyện này, làm sao cậu biết được? Đám Đại Hổ Nhị Hổ nói à”

Trần Khiêm ngẫm nghĩ.

Tạm thời anh không định cho Tô Tử Nguyệt biết chân tướng.

Chủ yếu là vì anh không biết phải nói thế nào.

Vì vậy anh hùa theo: "Ừ, hình như tớ nghe đứa nào đó nhắc đến. Tử Nguyệt, cậu không muốn tìm mẹ à? Hay nói chính xác hơn là người tên Mộng Hân?”

Trần Khiêm đánh trống lảng.

"Đương nhiên là tớ muốn tìm lại bà ấy, nhưng làm sao tớ có thể tìm được!"

Tô Tử Nguyệt nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao tớ không nói với cậu chuyện này. Cậu giúp tớ nhiều rồi, thật sự là tớ không muốn phiền cậu giúp tớ thêm nữa, tớ không biết phải báo đáp cậu thế nào!"

"Có gì đâu, nếu cậu muốn tìm thì cứ yên tâm, tớ sẽ giúp. cậu!"

Trần Khiêm vỗ vai Tô Tử Nguyệt. "ừ" Tô Tử Nguyệt gật đầu lia lịa

Sau đó lấy từ trên người ra một miếng ngọc bội được. bọc trong một miếng vải đỏ.

“Trần Khiêm, cậu xem này, đây là miếng ngọc bội đó." Tô Tử Nguyệt đưa ngọc bội cho Trần Khiêm.

Trần Khiêm nhìn kỹ, đây chẳng phải miếng ngọc bội trong tấm ảnh ba gửi cho mình sao.

"Tử Nguyệt, tớ có thể tạm giữ miếng ngọc bội này không? Tớ muốn tìm một bậc thầy kiểm tra lai lịch của nó."

Trần Khiêm mỉm cười


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn