Thiên Mệnh Chí Tôn


Ba anh nói xong lập tức cúp máy.

Trần Khiêm cầm điện thoại một lúc lâu, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Chuyện gì thế này!

Thậm chí Trần Khiêm đã nảy sinh ý định gọi điện cho mẹ, anh rất áy náy vì giúp ba giấu mẹ chuyện này.

Haiz! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn từ bỏ ý định, tin ba một lần vậy!

Trần Khiêm xem giờ, mới có năm rưỡi.

Anh gãi đầu, không còn cách nào khác, mình đành phải đến nhà chú Khương một chuyến.

Anh xuống lầu, lái xe đến thẳng nhà họ Khương.

Sau khi tới nơi.

Hôm nay có không ít người tới thăm nhà họ Khương.

Bởi vì phải chịu trách nhiệm, bị cách chức mà chú Khương suy sụp, ốm liệt giường, đang nằm bất tỉnh trên sofa truyền nước!

Còn khách tới thăm thì ngồi bên cạnh nói chuyện cùng ông ta.

"Lão Khương à, được rồi, chuyện đã rồi ông đừng buồn bực nữa. Lãnh đạo huyện bất mãn vì ảnh hưởng quá nghiêm trọng nên mới cách chức ông, nói không chừng đợi một thời gian nữa sẽ phục chức cho ông!"

"Đúng đó. Hơn nữa, chẳng phải Đường Lan vẫn đang làm việc trong ngân hàng sao? Vả lại, Nhiên Nhiên đã lớn

rồi, chắc hẳn phương diện kinh tế không có vấn đề gì!"

"Cảm ơn lão Lý lão Triệu, tối nay các ông ở lại ăn cơm cùng gia đình tôi nhé?”

Khương Vệ Đông thều thào nói.

"Thôi khỏi, chúng tôi không ăn cơm đâu, tới thăm ông một lát thôi, bây giờ phải về luôn đây!"

Hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Lão Lý lão Triệu, các ông nói xem lão Khương nhà chúng tôi thật sự không còn cách nào khác sao? Các ông quan hệ rộng, nhất định phải nghĩ cách giúp lão Khương nhà chúng tôi!"

Cả hai đều lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ ý bó tay hết cách.

"Dì Lan, dì đừng lo lắng. Trước khi cháu tới đây, ba cháu đã nhắc tới chuyện của chú Khương..."

Tất nhiên là Lâm Đông cũng có mặt. Lúc này anh ta lên tiếng.

Lâm Đông vừa dứt lời, Khương Vệ Đông và Khương Nhiên Nhiên đang khóc bên cạnh đều nhìn về phía anh ta.

Lâm Đông thầm nghĩ, hừ, đến lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào mình đúng không?

Khương Vệ Đông kéo tay Lâm Đông: "Tiểu Đông, ba cháu có nói gì không?”

"Ba cháu nói răng chuyện của chú Khương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bởi vì không phải trách nhiệm của chú, chỉ cần chú có thể kêu gọi nhà đầu tư mới để bù lại khoản thiếu hụt, sắp xếp ổn thỏa cho công nhân bị thương. và các công nhân khác là được. Dù sao tiền người ta kiếm được cũng là tiền mồ hôi nước mắt!"

Lâm Đông mỉm cười.

Nói thẳng ra là tìm nguồn tài chính mới.

“Haiz! Nhưng mà bây giờ công trình thành bã đậu rồi, không khéo những tòa nhà đã xây xong cũng phải tháo dỡ, ai lại đồng ý tiếp nhận chứ. Hơn nữa, nguồn vốn bổ sung trong đó không được trích ra từ huyện mình, huyện mình không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy được!"

Khương Vệ Đông läc đầu.

Ông ta từng nghĩ tới cách này rồi.

Reng reng!

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Khương Vệ Đông tưởng đồng nghiệp hoặc lãnh đạo tới, vội bảo Đường Lan đỡ mình dậy: "Nhiên Nhiên, mau ra mở cửa đón khách!"

"Vâng!"

Khương Nhiên Nhiên gật đầu, đi mở cửa.

"Trần Khiêm?”

Dễ nhận thấy cô ta rất ngạc nhiên khi trông thấy Trần Khiêm.

"Hả? Sao lại là cậu ta!"

Đường Lan không khỏi thất vọng.

Khương Vệ Đông cũng lắc đầu ngán ngẩm. Lại bảo Đường Lan đỡ mình năm xuống.

Rõ ràng là ông ta tưởng khách quý tới, nhưng người tới lại là Trần Khiêm, sự chênh lệch này hơi lớn


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn