Thiên Mệnh Chí Tôn


"Chú Khương, dì Đường, cháu đến thăm mọi người ạI!" Trần Khiêm xách một túi đồ, mỉm cười chào hỏi.

Anh định đặt đồ xuống.

Nhưng Đường Lan chỉ thoáng nhìn anh mà không nói gì.

Khương Vệ Đông nằm trên giường cũng chẳng thèm liếc mắt.

Khương Nhiên Nhiên ở bên cạnh rất lúng túng khi thấy Trần Khiêm bị ngó lơ, bởi vì cô ta biết có thể là Trần Khiêm rất giỏi ở Kim Lăng.

Anh lái xe Benz G đó!

Hôm ấy Trần Khiêm còn đích thân đưa mình ra bến xe.

Nói thật lòng, cô ta khá là cảm kích Trần Khiêm.

Tuy nhiên, Khương Nhiên Nhiên chưa kể chuyện ngày hôm đó cho ba mình, bởi vì cô ta vừa về thì ba đã đã xảy ra

chuyện, bỗng cảm thấy như trời sập vậy.

Làm gì còn lòng dạ nào mà kể lại chuyến đi chơi vui vẻ chứ.

Vì thế, cô ta đi tới đỡ đồ trong tay Trần Khiêm rồi đặt lên bàn giúp anh.

"Trần Khiêm, cảm ơn cậu đã tới thăm ba tôi!" Khương Nhiên Nhiên nói.

Lâm Đông Đồng nhíu mày nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt thù địch.

Trần Khiêm không biết phải nói gì, đành tìm chỗ ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện.

Về thái độ của Khương Vệ Đông, Trần Khiêm đã chuẩn bị tâm lý rồi.

"Haiz, nguồn vốn nguồn vốn, bây giờ biết đi đâu kêu gọi nguồn vốn tiếp nhận tòa nhà này?”

Khương Vệ Đông rầu rĩ than thở.

"Chú Khương, chẳng hay chú đã tìm tập đoàn Mộng. Tưởng Kim Lăng hay chưa? Bọn họ sắp đầu tư vào huyện Bình An chúng ta mười tỷ, chú đã tìm họ kêu gọi đầu tư dự. án này chưa?"

"Đương nhiên chú tìm rồi. Nói thật là chú có quen biết vài vị giám đốc ở đó, trước đây quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ không gặp được, không ai muốn nhận."

Khương Vệ Đông lắc đầu khổ sở.

"Nhưng bây giờ mọi hi vọng đều gửi găm vào họ, bởi vì đối với tập đoàn Mộng Tưởng, khoản tiền này không nhằm nhò gì. Cho nên chỉ cần bọn họ gật đầu thì có thể giải quyết chuyện này, ba cháu nói vậy đó!"

Lâm Đông thấy hiện giờ mình là trung tâm, bèn thoải mái nói ra.

"Tiểu Đông, cháu phải nhờ ba để ý chuyện này thêm nhé. Chú và dì Đường của cháu, cả Nhiên Nhiên nữa, sẽ nhớ ơn này suốt đời."

"Chú Khương cứ yên tâm, ba cháu sẽ cố gắng thuyết phục tập đoàn Mộng Tưởng giúp chú."

Nhưng trong lòng anh ta lại nghĩ. XI, ba tôi chẳng thèm lòng biết ơn này đâu.

Nếu không phải vì theo đuổi cô con gái Khương Nhiên Nhiên của chú thì tôi cũng chẳng muốn phí lời ở đây.

Có điều ngoài mặt anh ta vẫn tỏ thái độ thỏa đáng.

"Được được được, có câu nói này của Tiểu Đông thì chú yên tâm rồi. Tối nay Tiểu Đông đừng đi, ở lại ăn cơm nhé. Các bạn của Nhiên Nhiên nữa, đều ở lại dùng cơm đi. Chú

bảo dì Đường nấu cơm!"

Cuối cùng säc mặt Khương Vệ Đông cũng tươi tỉnh hơn không ít.

"Được, tôi thu dọn cái đã. Haiz, nhưng không có nhiều món, tôi phải đi mua thêm! Tôi còn phải làm gà vịt thịt cá, không phân thân ra được!"

Đường Lan sốt ruột.

Lúc này, liếc thấy Trần Khiêm ngồi im trong góc uống nước, bà ta hơi tức giận:

"Trần Khiêm, cậu ở đây cũng rảnh rỗi, tôi viết thực đơn rồi cậu đi siêu thị bên ngoài cửa khu mua thức ăn về cho. tôi!"

"Cháu?"

Trần Khiêm giật mình.

Bà ta sai mình như người hầu kìa.

Haiz, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ở đây phải nhìn säc mặt đám người Khương Vệ Đông, Trần Khiêm cũng thấy khó chịu.

Đúng lúc mình xuống lầu gọi điện cho Lý Trần Quốc, bảo ông ấy tiếp nhận tòa nhà.

Vậy thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho. rồi.

Cho nên anh đồng ý.

Nếu không phải ba dặn dò thì anh chẳng thèm quan tâm!

Anh không phải loại người la liếm kẻ khác! Ha hat "Trần Khiêm, tôi đi với cậu!"

Khương Nhiên Nhiên thấy Trần Khiêm xách làn ra ngoài bèn nói.

"Nhiên Nhiên, con đi làm gì? Con không biết phân biệt ai quan trọng ai không quan trọng sao? Mau đến mời Tiểu Đông uống nước đi!"

Nghe vậy, Khương Vệ Đông cuống lên.

Đường Lan cũng phát hiện điểm bất thường


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn