Thiên Mệnh Chí Tôn


"Vốn dĩ với điều kiện của cháu thì không đủ, giờ chỉ cần cháu bán xe đi, sau đó mua một căn nhà ở huyện Bình An, chú sẽ sắp xếp cho cháu một công việc bàn giấy, có bảo hiểm cho nhân viên thì cuộc sống của cháu coi như là ổn định rồi!"

"Chị gái một cấp dưới cũ của chú lớn hơn cháu khoảng ba tuổi, cô bé đấy còn chưa lấy chồng, đợi sau khi cháu mua sảm hết đồ đạc, chú sẽ đứng ra làm bà mối, giúp cháu lấy một cô vợ về mà ấm chăn!"

Khương Vệ Đông nói.

Trần Khiêm câm nín, chỉ cần mình đưa tiền cho. ông ta là có đãi ngộ tốt như vậy hả?

Lúc này Khương Nhiên Nhiên ngạc nhiên hỏi lại: "Ba, người mà ba nói không phải là chị gái làm việc dưới nhà đấy chứ? Chị ta... Không phải não chị ta có vấn đề sao?"

"Người ngốc thì có làm sao? Hiện tại muốn cưới vợ mà dễ à, con cũng không nhìn lại Trần Khiêm xem nó có cái gì, với điều kiện như nó, ba còn không chắc người ta có đồng ý hay không đâu!"

Khương Vệ Đông lãnh đạm nói.

"Ừm... chuyện này không nhọc chú Khương phải suy nghĩ hộ cháu đâu."

Trần Khiêm tức đến mặt đen như đáy nồi.

Nhưng anh nhớ lại lời ba mình dặn liền cố mà nhịn xuống.

Nhưng Khương Vệ Đông vẫn chưa chịu thôi.

Chờ cơm nước xong, Khương Vệ Đông thay Trần Khiêm liên lạc một khu phố mua bán xe cũ, bảo Trần Khiêm nhanh nhanh mang xe đi bán, lấy được tiền thì một nửa đem quyên một nửa mua nhà, ông ta cũng nhân đó mà tìm cho Trần Khiêm một công việc biên chế.

Ít nhất cũng được coi là nửa nhân viên nhà nước.

Trần Khiêm chắc chăn là không muốn rồi.

Thậm chí còn muốn nói thẳng thân phận của mình ra, vả bốp bốp bốp vào bản mặt bọn họ.

Thế nhưng lại nghĩ đến lời ông già dặn dò, dù sao trước đây ông ấy và dì Đường cũng đã làm ra chuyện không phải với chú Khương.

Mặc dù anh không biết cụ thể đó là chuyện gì.

Cho nên Trần Khiêm cũng không tiện mà đưa ra bình luận.

Anh chỉ nghĩ nhanh chóng hoàn thành chuyện mà ba giao cho, sau đó anh cũng không nhảy vào cái vũng nước đục này nữa.

Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, thế nên anh liền đồng ý ngay.

"Được, vậy gọi Lâm Đông đi với cháu đi, Lâm Đông nó biết nhiều, miễn cho cháu ra đường bị người khác coi thành đứa ngốc mà lừa còn bản thân vẫn không biết gì!"

Vừa ăn cơm xong, Khương Vệ Đông đã nói ngay với Trần Khiêm.

Nếu không phải ý của Lâm Đông là để Trần Khiêm quyên tiền, ông ta thật sự không muốn tìm việc giúp cậu ta, dù có là một công việc công chức quèn đi chăng nữa.

Cùng lắm là đợi sau khi cậu ta quyên tiền, ông ta tìm bừa một công ty nào đó cho cậu ta làm một chân chạy việc, lương một tháng hai ba nghìn tệ, có việc làm cả đời cũng coi như không làm cậu ta thất vọng rồi

Đương nhiên Lâm Đông đồng ý đi cùng với Trần Khiêm.

"Hừ, đối xử như thằng ngốc? Thằng ngu như nó mà không bị lừa sạch mới là lạ!"

Mục đích của Lâm Đông rất rõ ràng, nhờ tay Khương Vệ Đông lấy hết tất cả tiền của Trần Khiêm, xe cũng lừa bán luôn, xem xem sau này thằng ngu đấy lấy cái gì ra để khoe khoang với thiên hạ?

Không ngờ rằng Trần Khiêm chỉ vì có một công việc thấp hèn mà đồng ý hết tất cả các yêu cầu, ha hat

Trần Khiêm sao lại không biết mấy toan tính bẩn thỉu trong lòng Lâm Đông và chú Khương cơ chứ.

Chỉ là anh muốn dùng cách này để kết thúc mọi chuyện mà thôi, miễn cho sau này phải dây dưa lằng nhằng.

Nếu ba lại bảo anh giúp ông ta một lần nữa, anh cũng có lý do mà từ chối.

Vì vậy Lâm Đông, Khương Nhiên Nhiên, còn có mấy người bạn học thân thiết của Khương Nhiên

Nhiên, tất cả đều cùng đi đến khu phố bán xe cũ.

"Ông chủ, mau tới đây, chúng tôi muốn bán chiếc xe này!"

Lâm Đông vui vẻ hét lên.

"Đến rồi đây! Ồ, là dòng Mescedes-Benz G5001”

Một người trẻ tuổi từ trong tiệm đi ra, thấy chiếc Mescedes-Benz G500 đỗ ngoài cửa không khỏi sửng sốt.

Lâm Đông rút một điếu thuốc ra mời, muốn mời ông chủ ra một góc nói chuyện.

Ý muốn ép thấp giá xe của Trần Khiêm xuống.

Không ngờ Trần Khiêm lại nhìn ông chủ tiệm xe cũ rồi cười tươi nói: "Lý Tiếu?"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn