Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm vội vã trở về thay một bộ quần áo. khác, xong đi thẳng đến nhà hàng mang tên Kim Như Ý.

Lúc này, trong một phòng bao riêng của nhà hàng.

Lý Tiếu và Tô Đình đều đã đến rồi. Ngoài ra còn có ba người khác.

Một người là cô bạn thân kia của Tô Đình, một người thì là đối tượng xem mắt lần này, mái tóc óng ả dài xõa vai, làn da trắng muốt, nét đẹp rất tinh tế hút mắt.

Nhưng mà cô ấy có vẻ hơi kiệm lời, rất lạnh lùng, chỉ là ngồi đó cúi đầu lướt Wechat.

Ngồi bên cạnh chính là mẹ của cô ấy.

Một người phụ nữ trung niên lông mày xăm đậm như sâu róm, nhìn qua thấy hơi mạnh mẽ khó tính.

"Trần Khiêm thật sự là người rất tốt, không phải chúng tôi khen quá lời đâu, mọi người gặp cậu ấy thì biết, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, người trông rất sạch sẽ hiền lành, công việc cũng đang được sắp xếp rồi, nghe đâu có thể vào làm công chức nhà nước, còn mua nhà ở huyện Bình An rồi!"

Tô Đình đang trò chuyện cùng bọn họ.

Dù sao bởi vì có Lý Tiếu, nên mối quan hệ của hai người thời cấp hai cũng rất tốt.

Chỉ là sau này vì Lý Tiếu xảy ra chuyện kia nên Tô Đình oán trách Trần Khiêm.

Nhưng bây giờ, sự oán trách này cũng đã tiêu tan đi phần nhiều, có thể giúp cho Trần Khiêm, cô ấy cũng cố hết sức.

"Nhà rộng bao nhiêu mét vuông? Chắc là nhiều hơn ba phòng phòng ngủ chứ nhỉ? Nếu nhà không có ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh thì không được gọi là có nhà đâu đấy!"

Lúc này cô gái đi xem mắt kia mới ngẩng đầu lên nói một câu.

"Sao vậy được, nhà này có đủ ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh mà, ha ha!"

Lý Tiếu nói.

"Vậy là được, xe thì sao? Xe của cậu ta của hãng nào?"

Lần này người lên tiếng lại là mẹ của cô gái.

"À, xe thì chưa mua được, hơn nữa xe cũng không đáng giá lắm đâu bác!"

Lý Tiếu lại tiếp lời.

"Khụ, thật ra mấy thứ như nhà rồi xe, đối với chúng tôi cũng không là gì cả, quan trọng là cậu ta phải là một người thành thật, nếu là loại nói như rồng leo làm như mèo mửa thì không được đâu!"

Người mẹ lại nói thêm.

"Thành thật, bác yên tâm đi, cậu ấy tuyệt đối thành thật!"

Tô Đình nói: “Bọn cháu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao lại không hiểu tính cậu ấy được!”

Mọi người đang trò chuyện hăng say. Thì Trần Khiêm đẩy cửa bước vào.

"Trần Khiêm, cậu mau tới đây, để tôi giới thiệu cho cậu một chút!" Lý Tiếu tươi cười giới thiệu mọi người với nhau.

Người phụ nữ trung niên lại cẩn thận nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới, thấy Trần Khiêm đúng là một người thành thật.

Trong lòng cũng yên tâm.

Không lâu sau đó thức ăn lần lượt được mang lên, hai bên vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

"Trời ạ, sao món ăn cuối còn chưa được mang lên vậy, để tôi đi giục họ nhanh chân nhanh tay lên!"

Người đồng nghiệp kia bỗng nói to, còn cố ý nháy mắt với Tô Đình.

Sau đó cả ba người đều đứng dậy, Lý Tiếu vỗ võ vai Trần Khiêm, ý bảo anh phải cố gắng thể hiện.

Người phụ nữ trung niên thấy mọi người đều đi rồi, bà ta rút một tờ giấy lau miệng.

"Cậu tên là Trần Khiêm đúng không? Điều kiện của cậu chúng tôi đều biết rồi, người cũng thành thật đàng hoàng, cậu cảm thấy con gái của tôi thế nào?"

Người phụ nữ đó lên tiếng.

Đương nhiên là thành thật ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm đi xem mắt, lại được vị phụ huynh như cọp mẹ kèm bên thế này, hầu như ngoại trừ trả lời Lý Tiếu, một câu anh cũng chưa nói.

"Rất tốt!"

Trần Khiêm nói.

Cô gái kia lúc này mới ngẩng đầu lên liếc Trần Khiêm một cái, sau đó bĩu môi không vui, ra vẻ khinh thường cúi đầu xuống không nhìn anh nữa.

Đệch, ánh mắt kiểu gì vậy? Trần Khiêm thầm mắng trong lòng.

"Tôi nói cho cậu biết, con gái của tôi đi làm ở công ty con dưới trướng của Tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng đấy, công ty giao dịch Đại Hằng của Tập đoàn đầu tư Mộng Tưởng cậu biết không? Đó là tập đoàn tài chính lớn có năng lực mạnh mẽ, cậu có biết khó khăn thế nào mới vào được công ty đó làm không?"

Người phụ nữ nói.

Công ty giao dịch Đại Hằng, nếu như Trần Khiêm nhớ không lầm, đây chẳng qua chỉ là một nhà xưởng nhỏ được Mộng Tưởng đầu tư mà thôi, dự án đầu tư cấp địa phương kiểu này lần này có không ít đâu.

Vậy mà cũng dám nói mình là công ty con của Mộng Tưởng?

Trần Khiêm cười thầm trong lòng.

Anh chỉ gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng thấy phiền, cô gái này trông rất sáng sủa mà, hơn nữa từ vẻ ngoài đến phong cách đều ổn, sao lại muốn gả cho người có điều kiện thấp hơn mình vậy?

"Chúng tôi ưng cậu ở sự thành thật, bởi vì con gái tôi muốn gả cho một người có đức tính này, nhưng trước khi gả nó cho cậu, tôi có ba quy định cậu cần phải thực hiện, nghe đây!"

"Hả?"

Trần Khiêm cả mặt dại ra, ôi đệch, đây là tình huống gì vậy?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn