Thiên Mệnh Chí Tôn


Thế nên trưa nay, vất vả lắm Lâm Tiểu Phượng mới liên hệ được một người quen, khi bà ta còn ở nhà trẻ, cháu họ của một người bạn, cháu họ của người đó rất giỏi, vì để lôi kéo khách hàng này.

Lâm Tiểu Phượng đặt một bàn, người lớn không có thời gian nhưng cậu ấm này lại rảnh rỗi, thầm nghĩ thanh niên trẻ tuổi thì sẽ nói chuyện nhiệt tình hơn nên gọi Hứa Hinh đến.

Lại đụng phải Trần Khiêm, thế thì còn gì bằng!

Nguyên nhân sâu xa, ha ha, là vì trước cuối năm nay, Tổng giám đốc sẽ về hưu, trong hai người phó giám đốc sẽ chọn ra một người đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.

Bà ta và Đường Lan trở thành đối thủ cạnh tranh.

“Cậu xem mẹ tôi đã gọi cậu rồi, đi thôi, chúng †a ăn cơm chung.” Hứa Hinh nói.

Trần Khiêm sờ bụng, ban nãy hoạt động tay chân, đúng là hơi đói bụng.

Quan trọng là Trần Khiêm cũng chẳng ăn bao. nhiêu.

Hơn nữa bây giờ lời mời khó mà từ chối được nên Trần Khiêm gật đầu đồng ý.

Lúc này. Lý Tiếu gọi điện thoại đến.

“Mẹ kiếp Trần Khiêm, tớ xin lỗi cậu nhiều nhé, tớ mới vừa biết được tại sao cậu lại đánh nhau. Đừng nói là cậu, nếu không phải Tô Đình ngăn tớ lại thì mẹ nó tớ cũng ra tay rồi, chẳng phải đang bãy người †a àI”

Xem ra Lý Tiếu đã biết tình hình, lập tức phẫn nộ.

“Bây giờ Tô Đình và đồng nghiệp của cô ấy cũng mới cãi nhau xong, cô ấy nói bảo tớ xin lỗi cậu giúp. Vốn dĩ rất tin đồng nghiệp nhưng không ngờ cô ta lại giới thiệu cho cậu người như vậy, hai mẹ con này còn nôn trên xe tớ nữa chứ! Khụ khụ!”

Lý Tiếu rất tự trách. Vốn dĩ muốn tốt cho anh em mình, kết quả thì sao, giới thiệu loại người như vậy, dù là ai cũng thấy

xấu hổ.

“Không sao Lý Tiếu, đúng rồi bây giờ các cậu đang ở đâu? Hai mẹ con đó về nhà chưa?”

“Ai đưa hai người đó về đâu, bà cô đó ngồi trên xe tớ lỡ miệng nói, tớ vừa nghe xong là đuổi hai người xuống ngay. Bây giờ tớ và Tô Đình chuẩn bị đi siêu thị dạo, tối sang đây uống rượu nhai!”

“Được!”

Sau khi nói chuyện xong thì cúp máy.

Haiz, chuyện này, sao Trần Khiêm có thể trách Lý Tiếu và Tô Đình được.

Sau đó không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đi theo hai mẹ con Hứa Hinh đến phòng riêng.

“Không biết khi nào nhóm cậu Lý mới đến, tính ra thì cậu Lý rất biết xử sự. Vừa nghe dì họ của cậu ấy giới thiệu, nói chuyện điện thoại cũng khách sáo nữa, còn nói sẽ đưa vài người bạn đến! Thế thì, cho dù vụ làm ăn này có thành công hay không thì mẹ và dì họ của cậu ấy đều nợ ơn cậu ấy. Tiểu Hinh, nếu con tìm được một người bạn trai như vậy thì tốt rồi!”

Lâm Tiểu Phượng buột miệng nói.

“Mẹt Mẹ nói gì vậy!”

Hứa Hinh bĩu môi.

“Dì Lâm?”

Bỗng dưng lúc này, cửa phòng mở ra.

Một chàng trai bước đến, cười hỏi.

Sau lưng anh ta có ba nam một nữ đi theo, đều là những thanh niên trẻ như Trần Khiêm, Hứa Hinh.

“Wow, cháu là Lý Văn Dương đúng không?” Lâm Tiểu Phượng cười nói.

Lý Văn Dương gật đầu: “Đúng vậy, dì Lâm, chúng cháu đến trễ, xin lỗi!

“Ha ha, xin lỗi gì chứ, dì cũng mới đến thôi. Dì họ của cháu cứ khen cháu đẹp trai, dì không tin mãi, sao con trai lại có thể đẹp như vậy được, không ngờ còn đẹp hơn những lời bà ấy khen nữa!”

“Dì quá khen ạ, dì Lâm, cháu giới thiệu với dì, cậu ấy tên Lưu Mãnh, bạn cấp ba của cháu. Cô ấy tên Giang Tuyết Tinh, cũng là bạn cấp ba của cháu, còn vị này là phó giám đốc bộ phận nhân sự của công ty Tuyết Tinh, Triệu Kiệt! Nhấn mạnh một chút, công ty của Tuyết Tinh là công ty trực thuộc tập đoàn Mộng Tưởng Gia! Ha hai”

Lý Văn Dương đút một tay vào túi kiêu ngạo nói.

“Trời ơi, sao thanh niên trẻ tuổi các nhau lại tài giỏi quá vậy?”

Lâm Tiểu Phượng vui muốn chết.

Lại không hề phát hiện, trong bốn người mới vừa bước vào phòng, có ba người đang ngơ ngác.

“Lý Văn Dương, đây là con gái của cô tên Hứa Hinh, bằng tuổi cháu nhưng chẳng có chút nổi bật gì cải”

“Ha ha, đúng rồi, còn người này, là một người bạn bình thường Hứa Hinh vừa quen cách đây không lâu...” Có vẻ như Lâm Tiểu Phượng đang sợ họ hiểu lầm Trần Khiêm là bạn trai Hứa Hinh nên giới thiệu rất kỹ càng, tỉ mỉ.

Nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị Lý Văn Dương chen ngang.

“Dì Lâm, không cần giới thiệu đâu, cậu ta tên Trần Khiêm, là bạn cùng lớp cấp ba của cháu!”

Lý Văn Dương nhìn Trần Khiêm, cười khẩy.

Trong buổi gặp mặt bạn bè lần trước, chuyện Trần Khiêm làm anh ta mất mặt, chưa xong đâu.

Hôm đó, vốn dĩ mình là vai chính, kết quả tất cả những ánh đèn lại bị thằng nhóc này cướp mất, mình còn bị người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu!

Có thể nói, mấy ngày nay, Lý Văn Dương nhắm mắt lại là thấy những cảnh tượng mình bị Trần Khiêm trả đũa, đúng là ác mộng đời anh ta.

Lòng cực kỳ khó chịu.

Cứ muốn tìm một cơ hội gặp Trần Khiêm, lấy lại thể diện trước mặt mọi người để hung hăng chà đạp

Trần Khiêm.

Cho nên lúc này gặp được, tất nhiên sẽ hơi ngơ ngác rồi.

Sau đó thì cười khẩy.

Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Lúc này Trần Khiêm cũng đứng lên nhìn Giang Tuyết Tinh cười cười:

“Tuyết Tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn