Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, cậu quen cô Lý à?”

Sự kiện lần trước ở bệnh viện, Trần Khiêm lái G500, lại quen với viện trưởng huyện Bình An làm Giang Tuyết Tinh giật mình.

Nói thật lòng, Trần Khiêm của hôm ấy tỏa sáng chói lóa.

Nhưng mà, nếu như so sánh Trần Khiêm với Lý Văn Dương và Trần Kiệt đang đứng bên cạnh mình thì dường như vẫn kém hơn chút gì đó.

Nhà Lý Văn Dương có công ty lớn, bản thân anh †a cũng là chủ công ty của riêng mình.

Mặc dù xe của anh ta không tốt bằng chiếc G500 của Trần Khiêm nhưng Lý Văn Dương có thế lực.

Còn Triệu Kiệt thì sao, Giang Tuyết Tinh nghỉ ngờ lần trước, người đã giúp mình là phó giám đốc bộ phận nhân sự.

Người ta là quản lý của tập đoàn lớn, tiền lương của đơn vị công tác đạt chuẩn, cuối năm còn có hoa hồng linh tinh.

Cũng có sự nghiệp của riêng mình.

Dân văn phòng đẹp trai.

Còn Trần Khiêm thì cậu ta có gì?

Mặc dù bây giờ Trần Khiêm cũng được xem như nhân vật lớn trong nhóm nhưng Giang Tuyết Tỉnh không còn tình cảm với anh như hồi còn cấp ba nữa.

“Ừ ừ, biết nhau, không ngờ người cô Lâm mời là các cậu, trùng hợp quái”

Trần Khiêm gật đầu. Một hàng người, mặc dù rất ghét Trần Khiêm nhưng vẫn ngồi xuống ăn cơm, uống rượu, nói chuyện.

Trần Khiêm ngồi bên cạnh, nhìn ra được một vài điều sơ hở.

Đó là quan hệ giữa Lý Văn Dương và Giang Tuyết Tinh xa lạ hơn lần trước một chút.

Nói thế nào nhỉ. Lúc trước Giang Tuyết Tỉnh luôn dính lấy Lý Văn Dương, Lý Văn Dương cũng rất thích Giang Tuyết Tinh.

Nhưng bây giờ, đa số lực chú ý của Giang Tuyết Tinh đều tập trung vào Triệu Kiệt.

Thỉnh thoảng Lý Văn Dương sẽ lạnh lùng nhìn Trần Khiêm rồi lại ghen tị nhìn Triệu Kiệt.

Tóm lại là mặt anh ta hơi khó chịu. Nhưng Lý Văn Dương cũng thấy không tệ lắm.

Bởi vì diện mạo của Hứa Hinh làm mắt anh ta sáng ngời.

Nói đến sắc đẹp thì ngang tài ngang sức với Giang Tuyết Tinh, còn ngây thơ hơn một chút, ngây thơ đến mức làm người khác thấy yêu mến.

Cho nên, trong lúc Lý Văn Dương ghen tị với Triệu Kiệt thì cũng không quên thân mật với Hứa Hinh.

Lưu Mãnh cũng thấy Hứa Hinh xinh đẹp, cũng thân mật với Hứa Hinh nhưng sau khi nhìn thoáng qua sắc mặt của Lý Văn Dương thì không dám chủ động thân mật nữa.

Nhưng chuyện đáng xấu hổ là, có vẻ như Hứa Hinh có ý với Trần Khiêm, cứ gắp thức ăn cho Trần Khiêm mãi.

Làm Lý Văn Dương và Lưu Mãnh đều rất khó chịu.

Tóm lại bữa ăn này, mặc dù ngoài mặt thì thân thiện hài hòa nhưng thực tế thì lại như sóng ngầm trào dâng.

Lúc này, sau khi Lý Văn Dương liếc Trần Khiêm thì nháy mắt ra hiệu với Lưu Mãnh, hai người việc cớ đi WC để ra ngoài!

“Anh Dương, sao vậy? Chẳng lẽ cậu có ý với Hứa Hinh? Cô ấy là..."

Lưu Mãnh nói.

“Cút ra chỗ khác đi, đừng nói đến chuyện này nữa, tôi muốn nói cuối cùng hôm nay tôi cũng nắm được cơ hội xả cơ giận này rồi, hơn nữa còn làm con ả Giang Tuyết Tinh xem trọng tôi!”

Lý Văn Dương nhớ đến sự gượng gạo trên bàn ăn khi nấy, âm trầm nói.

“Hả? Anh Dương? Cậu chuẩn bị chỉnh Trần Khiêm hả? Chỉnh thế nào vậy?”

Lưu Mãnh cũng phấn khích.

Lần trước đánh nhau, ngoại trừ Lý Siêu tham gia thì Lưu Mãnh cũng tham gia và đồng thời lúc còn học cấp ba, Lưu Mãnh cũng là một đàn em lực lưỡng dưới trướng Lý Văn Dương.

Nhà anh ta có xưởng, giàu, đánh nhau cũng giỏi.

“Đúng rồi, hai ngày trước lúc chúng ta ra ngoài uống rượu, chẳng phải cậu có người anh côn đồ tên Dương Văn Long à? Thế thì lát nữa cậu gọi điện thoại cho anh Long, bảo lát nữa anh ấy đến đây dọa đám người trong bàn. Sau đó, không giải quyết được thì tôi lại ra tay, đồng thời nhờ anh Kim gọi điện thoại cho họ, ha ha, mặc dù bây giờ ở huyện Bình An, hay kẻ đang làm ăn trên Kim Lăng kia cũng không thể không nể mặt anh Kim của tôi vài phần!”

“Hơn nữa không những là hù dọa mà tốt nhất là chê bai Trần Khiêm một trận, làm cậu ta mất mặt!”

Lý Văn Dương nói.

Lưu Mãnh vừa nghe, tấm tắc.

“Ý này hay đói”

“Ừ ừ, bởi vì chuyện lần trước anh Kim không thể giúp tôi được nên rất xin lỗi thằng em như tôi, nói sau này có việc gì, nếu anh ấy lo được thì sẽ lo!”

Lý Văn Dương đắc ý nói.

“Thế được rồi, cứ làm vậy đi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh Long!”

Lưu Mãnh lập tức gọi điện thoại.

Sau đó hai người vờ như chẳng có gì quay về phòng riêng, chẳng qua tất nhiên là rất phấn khích.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn